Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

Vãn cảnh Hồ Thiên, tham vấn thiền sư phần 9

Chuyến đi này quả không phí công sức trèo đèo lội suối của chúng tôi, không biết lần sau quay lại thì Duyên cũ có còn không nữa hay chỉ còn là kỷ niệm.

Ban ngày nhìn lại mới thấy đường lên Hồ Thiên quả là gập ghềnh hiểm trở


Nhưng thật tĩnh tại và yên bình


Trúc lâm Thiền tự là vậy

 
Bạt ngàn những trúc là trúc


Kì Viên dưỡng dục nẻo sơ đông,
Dạn mặt đầu canh thuở gió rung.
Giá chẳng xâm, hay tiết cứng,
Trăng những tỏ, biết lòng không.
Đài Vương tử vắng, nhàn xoang phượng,
Chầm Cát Pha thanh dễ hóa rồng.
Thiên hạ tri âm, hay có mấy ?
Mai thì ngự sử, đại phu tùng.


Dốc quanh co dựng đứng


Ba anh em vừa đi vừa ngâm thơ Hồ Xuân Hương

Một đèo, một đèo, lại một đèo,
Khen ai khéo tạc cảnh cheo leo.
Cửa con đỏ loét tùm hum nóc,
Hòn đá xanh rì lún phún rêu.
Lắt lẻo cành thông cơn gió thốc,
Đầm đìa lá liễu giọt sương gieo.
Hiền nhân quân tử ai là chẳng
Mỏi gối chồn chân vẫn muốn trèo.


Đường vẫn gồ ghề như vậy


Xa xa dưới kia có cái chòi lá


Một đoạn cheo leo bên bờ vực, tối hôm trước chẳng nhìn thấy gì, cứ thế là bước


Măng trúc mọc cả trong các khe đá


Đến đoạn này thì đường rộng hơn, ba anh em cao hứng chạy như bay xuống núi.


Lúc này ai mà nhìn thấy ba anh em đang chạy chắc tưởng lũ điên, nhưng thực sự đi xuống dốc chạy sẽ đỡ mệt hơn rất nhiều, miễn sao điều khiển bàn chân cho chính xác, nếu không vấp ngã thì cũng dễ bị đau.


Qua nốt đoạn này là tới đường ô tô


Ba anh em ngồi nghỉ ngơi ngắm cảnh trước khi ra khỏi núi Hồ Thiên


Như vậy lúc xuống núi chỉ mất đúng 30 phút kể cả nghỉ ngơi chụp ảnh.

Tảng đá chỉ đường lên Hồ Thiên


Trở về đường cái
  

Qua con suối trên đường vào Hồ Thiên tối qua, 2 sư huynh tranh thủ rửa tay cho mát.


Lúc về, chúng tôi không đi đường cũ qua Đá Chồng, Ngọa Vân như hôm trước mà sẽ đi thẳng ra Bình Khê sau đó thuê xe ôm quay về Trại Lốc lấy xe.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét