Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

Đón gió lạnh đầu mùa ở Sì Lờ Lầu phần 16

Bỗng gặp một biker đang lầm lũi dắt xe đạp lên dốc một mình.


Một thác nước rất đẹp bên đường.


Ngã ba suối.


Dòng suối này chảy qua Mù Cang Chải qua đây.


Nước xô trắng xóa.


Cảnh đẹp quá!, đoạn đường này, đợt trước đi qua đây nhưng vào buổi tối không nhìn thấy gì cả. Bây giờ mới được chiêm ngưỡng cái sự hoang sơ và tĩnh mịch của con đường xuyên qua những hẻm núi này.


Tha hồ mà chụp ảnh.


Nhiếp ảnh gia Tonny Trí giờ đã chuyển nghề.


Đi trên một con đường đẹp quá cũng có cái dở, chạy được một lúc là lại phải dừng lại chụp ảnh.


Nước sục sôi gào thét.


Anh bạn trẻ vẫn kiên trì cắm cúi đạp xe, bất chấp nắng và bụi.


Chạy tiếp đê!


Tôi vẫn thường bảo với mọi người, sau bão, trời bao giờ cũng đẹp nhất.


Giống như một người đàn bà đẹp vừa mới tắm xong.


Thế nào là hạnh phúc?


Mù Căng Chải đây rồi.


Thị trấn Mù Căng Chải ngày Thứ hai, hai hôm trước chắc ở đây đông nghịt dân phượt lên chụp ảnh lúa chín.


Lại nhớ đến Chế Tạo một năm về trước, tôi rủ Tonny Trí phi thử lên xem bây giờ đường sá thế nào.

Đường bê tông đã được làm phẳng phiu, ô tô đi lên thoải mái.


Thị trấn Mù Căng Chải nhìn từ trên cao.


Vẫn cảnh cũ, nhưng nắng đẹp hơn và lúa đã chín vàng.


Chẳng còn đâu những con dốc dựng ngược, trơn nhãy huyền thoại của Chế Tạo.


Ruộng bậc thang cũng sẽ gặm nhấm dần dần những rừng cây um tùm.


Cảnh thật đẹp và mộng mơ.


Đi gần đến đỉnh núi thì không đi được nữa vì đang nổ mìn phá núi làm đường. Chỉ ít nữa thôi, cả khu vực này sẽ thay đổi hoàn toàn, cả con người lẫn cảnh vật, những cái hay ho sẽ lùi vào quá khứ, chỉ còn tồn tại trong ký ức của những kẻ lang thang như tôi.


Ngẩn ngơ một lúc, chúng tôi quay xe xuống núi tiếp tục lên đường về Tú Lệ.

Thứ Sáu, 28 tháng 10, 2011

Đón gió lạnh đầu mùa ở Sì Lờ Lầu phần 15

Lại ruộng lúa chín vàng.


Thung lũng về chiều đẹp như mơ.


5h chiều thì chúng tôi tới thị trấn Tam Đường, Tonny Trí lại chạy vào công an huyện xem có tin tức gì về cái ba lô hay không.


Chẳng có ma nào trực cả.

Hai con cào cào giữa cái thị trấn lặng ngắt, vắng tanh.


Gió thì thổi như bão lộng hết cả óc.


Loanh quanh một lúc chẳng có vị gì giữa cái thị trấn yêu mị này. Chúng tôi quyết định lên xe về Tân Uyên. Nhưng quái lạ, chiếc DR650 của tôi lại dở chứng, bấm nút khởi động mà nó cứ im lìm, chẳng động đậy gì cả.

Tôi tháo tung cả đầu xe, kiểm tra lại các đầu giắc dây điện, mọi thứ vẫn ngon lành mà sao lại không khởi động được nhỉ. Trời mỗi lúc một tối, gió mỗi lúc một to như muốn cuốn phăng tất cả đi. Cái giống xe này mà hỏng dọc đường thì rất khốn nạn vì thợ không biết đường nào mà sửa. 

Một tiếng rưỡi đồng hồ trôi qua, trời đã tối om, mấy gian hàng quán lèo tèo đã đóng cửa hết, còn độc hai chúng tôi đứng giữa thị trấn nghe gió rít gào thảm thiết như đang đòi lại cái gì thuộc về nó mà chúng tôi trót mang theo.

Tôi bảo đùa Tonny Trí, kiểu này chắc phải thắp 3 nén hương thì mới mong đi khỏi cái thị trấn này. Cơ mà cũng chẳng có hương mà thắp. Chỉ có bình rượu vodka mà tôi lúc nào cũng đeo kè kè trong cái túi bên hông. Thôi thì lôi ra, tưới một ít rượu vodka xuống đất, mời các vong hồn nơi đây một ly rồi tôi với Tonny Trí mỗi thằng nhấp một ngụm cho ấm bụng. 

Thực ra tôi là người chẳng bao giờ mê tín hay tin vào những chuyện ma quái cả. Nhưng vừa uống xong ngụm rượu, đút bình rượu lại vào túi thì gió bỗng dịu lại. Tôi bật chìa khóa điện lên, hờ hững bấm thử vào nút khởi động thì bỗng giật bắn cả mình vì xe lại nổ máy ầm ầm. 

Hai thằng chẳng nói chẳng rằng, thu dọn đồ đạc lên xe phóng một mạch không ngoái đầu lại ra khỏi thị trấn Tam Đường.

Cắm đầu cắm cổ vượt qua những đoạn dốc đầy đá dăm bụi mù, chúng tôi rẽ vào QL32 rồi chạy một mạch tới thị trấn Tân Uyên, vào một nhà nghỉ ngủ lại. 

Lúc ngồi ăn tối, hai thằng ngẫm nghĩ lại chắc là do cái giắc điện nào đó trên xe của tôi tiếp xúc không tốt nên bị chập chờn, chứ làm gì có ma nhỉ. Nhưng mà lần sau nếu có đi qua đây, thề sẽ không bao giờ dừng lại ở thị trấn Tam Đường nữa. Hai thằng làm hai chai bia sau đó về phòng tắm rửa rồi lăn quay ra ngủ.

Sáng hôm sau, tôi lôi cổ Tonny Trí dậy từ sớm, không cả ăn sáng, tất tả chạy về Mù Căng Chải cho được việc, quãng đường hôm nay còn rất xa và có nhiều việc phải làm.


Một buổi sáng đẹp trời.


Băng qua những đồi chè xânh mướt của Tân Uyên.


Vừa chụp ảnh vừa bó vỉa.


Tonny Trí ôm cua.




QL 32, một trong những con đường đẹp nhất Việt Nam.


Một đoạn đường thẳng tắp.


Một phần của dãy Hoàng Liên Sơn.


Mây và núi buổi sáng sớm đẹp thật.


Dừng chân chụp ảnh trước khi vào thị trấn Than Uyên.


Đoạn này tôi kéo lên 130km/h, phê thật.


8h sáng thì chúng tôi tới thị trấn Than Uyên, hai thằng tạt vào quán làm bát phở cho đỡ đói.


Gặp hai bạn Tây đi phượt chở hai cái ba lô to đùng đoàng, xe thì không biết xòe ở đâu vỡ hết cả đèn pha.


Ăn sáng xong, chúng tôi lại lên đường đi tiếp tới Mù Căng Chải.

Con đường vắng tanh không một bóng người.


Khác hẳn với sự đông đúc, ngột ngạt ở Hà Nội.


Than Uyên lúa vẫn còn xanh, chắc phải vài tuần nữa mới gặt được.


Đường thênh thang gió lộng một mình ta.


Dòng suối ngầu bọt ở phía dưới.


Bước sang địa phận của tỉnh Yên Bái.


Vẫn một mình một đường.


Bỗng gặp một ngôi miếu hoang bên đường. Chắc khi xưa, ở đây đã từng có một vụ tai nạn thảm khốc, thân nhân của những người đã chết mới lập nên ngôi miếu này. Cuộc sống quả thực là rất mong manh, ranh giới giữa sự sống và cái chết nhiều khi chỉ là một cái chớp mắt, là một hơi thở dài. Chẳng thà tận hưởng từng giây, từng phút của cuộc sống hiện tại hơn là vọng tưởng những thứ hão huyền trong tương lai. Sinh có hạn, tử bất kỳ, chẳng ai biết được, liệu còn có ngày mai?


Nhớ lại chuyện ở thị trấn Tam Đường ngày hôm qua, tôi xuống xe, thắp nén hương cầu chúc cho các linh hồn xấu số được siêu thoát rồi lại lên xe đi tiếp.