Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

Hành hương lên Ngọa Vân Am phần 4

Chỗ chúng tôi để xe thấy có 1 em Cub 81 đời chót kim vàng giọt lệ màu ốc bươu, biểu tượng của sự giàu sang vào những năm cuối của thập niên 80 vứt lăn lóc dưới gốc cây, mấy còn bò lôi cả yếm xe ra nhai nát. Chiếc xe này khéo là của một phượt tử nào đó đi vào đây rồi vứt luôn lại.


Con đường mòn bé tý bắt đầu đi xuyên vào rừng.



Thỉnh thoảng có vài cây quế mọc bên đường, bẻ một cành quế mùi rất thơm và có vị ngọt.



 Con đường mòn men theo dòng suối.


Có những chỗ phải lội qua.


Hoặc nhảy từ tảng đá này sang tảng đá kia như khỉ.


Đôi chỗ cũng được khô ráo một chút.


Hoặc rẽ khoai nước mà đi.



Giữa rừng cũng có mốc địa giới.


 Một đoạn suối trong vắt.


Một đoạn thì lổn nhổn toàn đá tảng to tướng.



Càng đi sâu vào trong rừng càng thấy xa rời với thế giới hiện đại. Bốn bề xung quanh chỉ có thiên nhiên và đất trời, vô cùng hoang sơ và dễ làm ta liên tưởng tới đạo Phật.

Nói tới đạo Phật, nhiều người tưởng đó là một cái gì cao siêu khó hiểu và thần bí nhưng thực ra không phải vậy. Đạo Phật rất gần gũi, dễ hiểu và thiết thực trong cuộc sống.

Đạo Phật thực chất là một đường lối sống, một phương thức sống, một triết lý sống, một cách tu dưỡng thân tâm. Đạo Phật không công nhận thần quyền, bác bỏ mọi lý luận siêu hình, ngăn trí óc người ta đi vào thế giới suy tưởng siêu hình mà Phật cho là vô ích. Phật chủ trương đi vào đời sống thực tế, Phật muốn kéo người ta về thực tại và giải quyết thực tại đó vì hạnh phúc của con người.

Một đặc điểm nữa của Đạo Phật là tôn trọng sự tự do tư tưởng, tự do tín ngưỡng. Phật chủ trương"Ngươi đừng tin theo ai cả. Ngươi chỉ nên nghe theo lý trí của ngươi. Đừng vội tin một điều gì, vì điều đó được người ta nhắc nhở đến luôn. Đừng tin vào một điều gì, dù là di bút của người xưa để lại. Đừng tin vào một điều gì, dù điều ấy được những ý kiến thiên vị hay một tập quán lâu đời bênh vực. Đừng tin một điều gì, dù điều ấy ở dưới mãnh lực của một ông thày hay một nhà truyền đạo. Tất cả những sự thật, theo kinh nghiệm của ngươi, và sau sẽ được xác nhận rõ ràng là phù hợp với lẽ phải, tạo thành hạnh phúc cho người và cho các loài, thì chính đó là sự thật và ngươi hãy sống theo sự thật ấy".

Một tư tưởng quan trọng nữa của đạo Phật đó là Phật không phải là người duy nhất đem lại sự giải thoát cho nhân loại. Phật nói rằng ai cũng có Phật Tính, trước người đã có nhiều vị Phật và sau người cũng sẽ có hằng ha số Phật. Ai đem lại hạnh phúc chân thực, vĩnh viễn cho loài người thì đệ tử Phật đều suy tôn là Phật, không câu nệ bằng phương pháp nào, học thuyết nào của ai và từ phương trời nào đưa lại.

Phật giáo tại Việt Nam là phật giáo Đại Thừa bao gồm 3 tông phái là Thiền Tông, Tịnh Độ Tông và Mật Tông.

Về Tiểu Thừa và Đại Thừa:
Phật tùy theo căn cơ của chúng sinh , tùy theo trình độ và nhận thức, tùy theo nhân duyên, tùy theo hoàn cảnh mà thuyết pháp. Chúng sinh nghe Phật thuyết pháp, trình độ tu học khác nhau, có cao có thấp nên sự tiếp thu khác nhau. Bậc Tiểu Căn, sau khi nghe thuyết pháp, tu hành và trở thành phái Tiểu Thừa, bậc Đại Căn, sau khi nghe thuyết pháp, tu hành và trở thành phái Đại Thừa.

Thiền Tông do Bồ Đề Đạt Ma, người Nam Thiên Trúc (Ấn Độ) qua Trung Quốc sáng lập ra. Bồ Đề Đạt Ma thấy các nhà học Phật, phần lớn là chấp văn tự, chấp những điều thấy, nghe, hiểu biết mà thành ra chướng ngại cho việc tu chứng, nhận lầm văn tự kinh điển là chân lý, nhận lầm ngón tay chỉ mặt trăng là mặt trăng nên ngài lập ra thuyết Bất lập văn tự, trực chỉ nhân tâm, dạy người ngồi yên lặng lìa tâm niệm để tỏ tâm kiến tính.
Vì vậy, Thiền Tông bất luận người rất thông minh hay không biết chữ đều tu học được cả.

Tịnh Độ tông chuyên dạy cho tín đồ niệm Phật, phát nguyện vãng sinh Tịnh Độ. Do Tuệ Viễn sáng lập năm 373 tại chùa Đông Lâm, núi Khuông Lô, tỉnh Giang Tây, Trung Quốc. Người tu Phật, lễ Phật, niệm Phật, với nhất tâm bất loạn thấm nhuần giáo lý Phật, thực hiện giáo lý đó trong cuộc sống hàng ngày là người tu Tịnh Độ Tông tinh tiến nhất.

Mật Tông: chuyên về sự trì tụng mật chú, trái với Hiển Giáo là dùng văn tự, dùng lời văn để làm rõ giáo lý như Tam Luận Tông, Thiên Thai Tông, Pháp tướng Tông...
Mật Tông căn cứ vào kinh Đại Nhật nói ra, còn kinh điển Hiển Giáo thì do Phật Thích Ca Mâu Ni nói ra. Mật tông là tông phái được truyền vào Việt Nam đầu tiên.

Tôi và anh bạn Sinh lại lội bì bõm dưới suối tiếp tục hành trình lên Ngọa Vân Am.


Hành hương lên Ngọa Vân Am phần 3

Đi hết hồ trại lốc thì tới 1 ngã 3 đường. Sinh bảo tôi đi xuống đường dưới để vào gửi xe rồi đi bộ lên núi.


Tới đây, hồ Trại Lốc chỉ còn là một cái đầm để nước suối đổ xuống.


Chúng tôi đi vào một khu nhà, Sinh bảo là nơi ở của mấy vị sư ông.


Đi qua cánh cổng có hai vợ chồng chó lao ra cắn tôi như điên dại.


Gặp hai vị mặc áo nâu không rõ là sư hay đệ tử tục gia nhưng có vẻ rất khó tính nhất quyết không cho chúng tôi gửi nhờ xe mà còn làu bàu đuổi chúng tôi đi. Tôi bảo Sinh không phải xin xỏ gì cả, vứt xe giữa rừng cũng được, không mất đâu mà sợ. Thế là chúng tôi lại quay xe ra, tiếp tục đi sâu vào trong rừng Tây Yên Tử.

Quay trở lại ngã 3, Sinh lo lắng hỏi tôi, đường phía trước xấu lắm, liệu anh có đi được không? Tôi bảo Sinh, chú đi được tới đâu thì anh sẽ đi tới đấy, yên tâm.
Thế là hai chúng tôi lại lao xe tiếp tục đi sâu vào trong rừng.

Dòng suối đổ vào hồ Trại Lốc đây rồi.


Khúc suối này khá to và sâu.


Và đến đây thì chúng tôi bắt đầu lao vào 1 trong những con đường off road khủng khiếp nhất mà tôi đã từng đi.


Thú thật là tôi rất sợ loại đường offroad kiểu này - đó là lội xe qua suối, thà dốc cao vực sâu như Chế Tạo, Làng Nhì đi còn sướng hơn. Khi đi qua suối, thường là ta sẽ chẳng nhìn thấy gì bên dưới mặt nước cả. Nước có thể nông mà cũng có thể sâu, ở dưới có đá to hoặc sỏi nhỏ, đá thì có thể trơn hoặc không trơn nói chung không biết đường nào mà lần. Đi qua suối thì một điều không tránh được là sẽ bị ướt, nhẹ thì chỉ ướt giày, ướt quần, nặng thì ướt hết từ đầu đến chân và cả đồ đạc. Đi qua suối mà ngã bị thương, hỏng xe là chuyện bình thường, qua suối cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực và thời gian.
Trước khi đi chuyến này, tôi không nghĩ là sẽ phải offroad nên cũng chẳng chuẩn bị gì cả, không đồ sửa xe, không cờ lê tô vít, cũng may là tôi vừa nâng cấp armor cho xe nên đã giảm được đáng kể rủi ro trên đường.
Để đi được đến bìa rừng, chúng tôi phải qua không dưới 10 con suối.

 Con suối đầu tiên, không rộng lắm tôi dễ dàng phóng vèo qua.


Qua con suối là đường toàn đá cuội to tướng và rất trơn.






Nhìn chiếc lá này lại nhớ đến bài Autumn Leaves.


The falling leaves drift by the window
The autumn leaves of red and gold
I see your lips, the summer kisses
The sun-burned hands I used to hold

Since you went away the days grow long
And soon I'll hear old winter's song
But I miss you most of all my darling
When autumn leaves start to fall


Lại một con suối nữa.


Rất sâu và khá trơn.


Chỗ này cũng là chỗ tôi bị ngã phát đầu tiên sau khi lao qua được khoảng 3 hay 4 con suối gì đó. Dưới đáy suối toàn đá cuội to bằng cái nồi, bám đầy rêu trơn nhãy, đến đi bộ lội qua cũng khó chứ đừng nói là ngồi trên xe. Sau cú ngã, người tôi ướt như chuột, đùi bên phải va vào đá đau điếng và có vẻ bắt đầu sưng. Lúc đi, tôi cũng đã tính có thể sẽ phải lội suối nên mang theo cả dép rọ, tuy nhiên vào đến đây thì vừa lười, vừa ngại phải tháo đồ nên tôi cứ đi cả giày qua suối, thế là ướt hết, nước lõng bõng trong giày rất khó chịu.

Chạy một hồi thì tới 1 bãi cỏ rộng nhưng khá lầy và trơn, tuy nhiên cũng là một chỗ tốt để nghỉ ngơi.


Nghỉ ngơi một lúc rồi lại lên đường, tiếp tục lội suối.
Sinh vừa đầy được xe qua suối.


Đường ngày càng nhỏ và trơn.


Lại một con suối khác rất sâu, xe của Sinh ngập tủm, phải dắt qua.


Qua một con suối khác đầy bùn, xe của Sinh vật lộn mãi mới qua được.


Tôi lách qua bờ cây nên không bị lún.


Một con suối khác trông rất bình thường nhưng sâu và nhiều đá, tôi lại bị ngã phát nữa ở đây, ướt như chuột.


May mà vẫn có sức để nhấc được xe dậy.


Lại suối nữa.


Phóng liều qua.


May mà không xòe.


Qua nốt con suối này nữa.


Lúc này đã khá là mệt vì đánh vật với chiếc xe, chúng tôi tìm một chỗ đẩy 2 chiếc xe máy vào đó rồi lấy lá cây che lại sau đó tháo đồ và chuẩn bị đi vào đoạn đường gian nan nhất, trekking lên Ngọa Vân Am.

Thứ Ba, 28 tháng 12, 2010

Hành hương lên Ngọa Vân Am phần 3

Rời khỏi nhà của Sinh một đoạn thì đến lăng mộ vua Trần Anh Tông hay còn gọi là lăng Đồng Thái.

Đường vào lăng.


Bên trong có một vài phế tích.


Rùa đá bị gãy đầu.


Voi đá bị chặt làm đôi, tượng đá cũng bị cắt mất đầu.


Lăn lóc dưới gốc cây có lẽ là một tấm bia đá.


Thái Lăng có lẽ cũng mới được xây dựng lại trên nền phế tích xưa.


Bên trong được cho là mộ vua Trần Anh Tông.


Vào bên trong lăng, tôi nghe có tiếng vù vù bên tai, ngẩng lên nhìn thấy 2 tổ ong vò vẽ to tướng.

Một cái thì đã không còn ong.


Một cái thì có đầy ong bu xung quanh.


Tôi đặc biệt rất sợ giống ong này vì chúng rất hung dữ và độc, hàng năm có rất nhiều người chết vì bị ong vò vẽ đốt, đi vào rừng mà gặp tổ ong này thì phải tránh cho xa, còn nếu vô ý chạm vào nó mà ong đốt thì cầm chắc không chết cũng bị thương nặng.
Không muốn ở lại lâu với lũ ong này, tôi rời khỏi Thái Lăng và tiếp tục lên đường tới Trại Lốc.

Đường đến Trại Lốc đổ bê tông nhẵn lỳ, đi chừng hơn 10 phút thì đã nhìn thấy hồ Trại Lốc.

Đập tràn hồ Trại Lốc. Đoạn này khá nguy hiểm với người lạ vì có thể không để ý đâu là đường, đâu là hồ mà rơi tòm xuống.


Nước tràn trên đường.


Hồ này chứa nước từ suối đổ vào nên trong vắt rất đẹp. Mặt hồ phẳng lặng chỉ hơi lăn tăn sóng rất đẹp.


Có thể nói là tôi chưa thấy cái hồ nào đẹp như cái hồ này (với riêng tôi), vừa hoang sơ, vừa lãng mạn.


Nước đầy ăm ắp và trong vắt như nước suối.


Dãy núi soi bóng xuống mặt hồ.



Hồ không có một bóng người, không có ai câu cá hay quăng chài ở đây cả.


Con đường đất chạy men theo bờ hồ, vừa chạy vừa ngắm cảnh hồ rất đẹp.


Có lúc luồn vào giữa rặng cây.


Mặt hồ có lúc khuất sau những rặng cây, rồi lại hiện ra qua kẽ lá.






Hoa cả mắt với cây và nước.




Nhìn cảnh này lại nhớ đến phim "Cha và con gái"


Father and daughter” – để biết yêu thương là chưa đủ...

“Bố hẹn về lần thứ bao nhiêu?
Đường xa quá, trời mưa, trời nắng quá”



Ngắm đến no cả mắt mà vẫn không chán.