Chủ Nhật, 8 tháng 7, 2012

Hà Giang – Cao Bằng, những nẻo đường trong mơ - P19

Sáng hôm sau, chúng tôi dậy sớm, gói ghém đồ đạc rồi ra thị trấn ăn sáng.

Thị trấn Trùng Khánh này, vốn đã bị quân Trung Quốc san phẳng năm 1979, các công trình giờ hoàn toàn được xây mới.



Chợ thị trấn Trùng Khánh.



Bán củi.


Tôi vào một hàng phở có vẻ đông đông để ăn sáng. Phở ở đây rất lạ, ăn với vịt quay và xúc xích.



Xúc xích.



Ngon tuyệt vời, rất thơm, mềm và ngọt.


Ăn sáng xong, đi ra khỏi thị trấn có lối rẽ tay phải đi thác Bản Giốc, cách thị trấn 25km.



Đường đi thác Bản Giốc rất xấu.



Có những đoạn đang làm dở và đầy bùn lầy.



Tuy nhiên, con đường này lại là tuyệt vời để chạy xe cào cào. Tôi với pva lên xe rồi chạy như đua đến hết con đường dài 25km, chạy tít quá đến nỗi qua cả lối rẽ vào thác lúc nào không biết.

Con sông Quế Sơn, hạ lưu của thác Bản Giốc. Bờ bên kia là đất Trung Quốc, đường biên giới là phân thuỷ của con sông.



Có mấy bạn Trung Quốc đang ngồi câu cá ở bờ sông, nước sông chảy rất siết, nếu lỡ chân ngã xuống sông thì cực kỳ nguy hiểm kể cả với người biết bơi.



Người dân đang bừa ruộng gần thác Bản Giốc.


Đường xuống thác bản Giốc.

Chếch mé chân trời nắng sắp tan
Còn ngân tiếng hát vọng non ngàn
Rừng xanh lá nõn như tơ lụa
Dáng ngọc lưng trần tựa cánh Lan
Có phải ghềnh xa gieo ý nhạc
Để cho suối vắng dạo cung đàn
Miên man lạc cõi thiên thai ấy
Khách lạ say lòng mộng chớm đan




Chụp ảnh lưu niệm dưới chân thác.



Thác Bản Giốc quả là một thác nước hùng vỹ tuyệt đẹp. Tôi chưa nhìn thấy một thác nước nào lớn như thế này, nước tung bụi mịt mù cả một vùng, chảy ầm ầm nghe rõ từ rất xa.



Bản Giốc nghiêng nghiêng dải lụa bay
Nồng nàn hơi thở sương giăng đầy
Ngẩn ngơ chân thác duyên tình cũ
Gió núi từ đâu khắc khoải thay




Ba thằng định đi theo con đường nhỏ ra sát cột mốc chân thác nhưng nước tạt như mưa rào, ướt hết từ đầu đến chân mà không ra được.



Vậy là chúng tôi đã thực hiện thành công cuộc hành trình qua Hà Giang và Cao Bằng trong 4 ngày. Trong 4 ngày đó, chúng tôi đã đi hết 1189km, tiêu thụ hết khoảng 160 lít xăng và đi qua những nẻo đường đẹp tuyệt vời, đặt chân tới những thắng cảnh nổi tiếng của Hà Giang và Cao Bằng.

Một chuyến đi tuyệt vời, đầy đủ các trải nghiệm và thoả mãn niềm đam mê.

Nắng sớm phiêu bồng nhẹ lướt tan
Vi vu gió thoảng đượm non ngàn
Bóng tiên chải tóc bên dòng suối
Chiếc nhạn chao mình giữa khóm lan
Lơ lững mây trời vây khói bếp
Lao xao cánh sóng quyện cung đàn
Say tình lữ khách lòng lưu luyến
Dừng bước mơ hồ chớm mộng đan


Hà Giang – Cao Bằng, những nẻo đường trong mơ - P18

Ở đây có một rừng cây rất đặc biệt, thân thẳng, tán lá tròn xoe rất đẹp, không biết là loại cây gì?



Nẻo đường trong mơ!



Thực sự ngất ngây trong buổi chiều tà.


Lại đường trong đá.



Tới một thị trấn nhỏ xinh nằm giữa thung lũng, bên kia có một con đường nhỏ xíu vắt ngang núi.



Những quả núi mâm xôi vô cùng đặc trưng của Cao Bằng và nương ngô xanh ngắt.



Rẽ phải vào Tổng Cọt nào.



Chợ Tổng Cọt vắng tanh chẳng còn ai, có một cây sung đại thụ đứng sừng sững giữa chợ.


Qua thị trấn là con đường thẳng tắp chạy dọc thung lũng.



Hình như ở đây có một mạch nước ngầm, bà con túm tụm tắm giặt rất đông.



Một tảng đá có hình dáng như một chú chó đang nằm.


Còn cách thị trấn Trà Lĩnh 8km



Mặt trời đã bắt đầu khuất sau những dãy núi.



6h25 chiều thì chúng tôi tới thị trấn Trà Lĩnh.



Tiếp tục đi khẩn trương để tới thị trấn Trùng Khánh kẻo muộn.


Từ Trà Lĩnh về tới Trùng Khánh còn khoảng 27km nữa và đường rất xấu, trời lại bắt đầu tối.



Tuy nhiên thì với xe cào cào đường như vậy đi mới thích.



Qua một con suối, cầu đã sập từ bao giờ.



Người ta làm một cái ngầm bê tông để qua suối.



Ba con cào cào phóng hết tốc lực đến 7h30 thì tới thị trấn Trùng Khánh. Cả thị trấn đang bị đào be bét để làm đường, bụi bẩn mù mịt, tối om. Hỏi han mãi tôi mới mò vào được một cái khách sạn khá to, cả hội vào cất đồ, nghỉ ngơi và ăn tối luôn ở khách sạn. Sáng hôm sau, chúng tôi sẽ đi thác Bản Giốc rồi thẳng tiến về Hà Nội luôn.

Thứ Sáu, 6 tháng 7, 2012

Hà Giang – Cao Bằng, những nẻo đường trong mơ - P17

Con đường nhỏ ngoằn ngoèo ẩn khuất sau những rặng ngô.



Xa xa là con đường cheo leo bên vách núi.



Tới ngã ba này thì chúng tôi rẽ trái.



Và đi theo con đường cheo leo bên vách núi tuyệt đẹp.



Gặp một bác gái đi chợ đâu về, dừng lại hỏi mấy câu, bác ấy cho một tràng tiếng dân tộc, chịu không hiểu cái gì.



Một cung đường tuyệt đẹp và hoang sơ.



Đi mãi mà chẳng thấy có bóng người.



Mãi mới gặp một cô sơn nữ đi hái rau rừng về.



5h30 chiều, mặt trời chuẩn bị khuất bóng sau những dãy núi.



Nắng chiều nay chưa tắt
Mây còn trôi lang Thang
Chim trời chưa mỏi cánh
Vui buồn đang ngổn ngang




Tiếp tục đi sâu vào con đường nhỏ hẹp nhưng phẳng phiu sạch sẽ.



Đến một ngã ba thì rẽ trái.



Thật may mắn khi chúng tôi đi vào đúng mùa ngô nơi đây, chẳng khác nào mùa lúa chín ở mù Căng Chải, đẹp lộng lẫy.



Những quả núi mâm xôi, những con đường uốn lượn mê hoặc lòng người.



Gặp một chú chim gì to đùng đang đứng kiêu hãnh một mình trên tảng đá.



Núi tận chân trời đứng nghĩ xa.
Gió đều trang trải nguyệt bao la;
Êm êm núi biếc xinh như ngọc
Và cũng buồn như nỗi nhớ nhà



Trời dần khuất, chói chang màu đỏ rực,
Nắng chiều buông chùm tơ rất mượt mà,
Em mang gùi bước vội phía trời xa,
Gió se lạnh, bóng nhạt nhòa hư ảo...




Dưới chân núi phía xa kia
Có gì thanh tao dịu nhẹ
Đẹp sao và kì lạ thế
Những vòm lá trải xanh non.