Chủ Nhật, 19 tháng 2, 2017

Bản Khoang - Nhìu Cồ San - Nậm Mạ - Quỳnh Nhai, những ngày sấm sét P2

Bốn thằng chúng tôi chui vào một khoang 6 giường, còn 2 giường nữa chưa có người vào, chắc có lẽ dành cho những ga lẻ dọc đường. Hùng Sài Gòn vốn là thằng lỗ mãng, đi đến đâu là nói oang oang, văng tục chửi bậy thôi rồi đến đó. Cũng chẳng cần khách sáo chào hỏi làm quen, bọn chúng ngồi bô bô kể đủ thứ chuyện trên trời dưới bể. Được ông em Thịnh rồ cũng hay chuyện, hắn kể vừa đi phượt ở đâu đó về, đèo một em xòe tan cả xe, hôm nay tay vẫn còn đau và đang bóc thịt bò khô, thế mà hôm qua vừa nghe Hùng Sài Gòn rắc thính phát là lại cắm đầu cắm cổ chạy đến luôn. Thịnh rồ ngày đó như con ngựa hoang, chuyện của hắn chỉ xoay quanh đàn bà, tình dục và cần sa, không ngoan ngoãn như bây giờ. Hoàng Bin thì ít nói, thi thoảng chêm vào vài câu, 3 thằng ngồi trong khoang đốt thuốc nhả khói như cháy nhà, chém gió ầm ầm ầm ầm, tôi thì ngồi nghe chúng nó là chính, trong đầu thì đang nghĩ không biết ngày mai cung đường sẽ như thế nào.

Được hơn tiếng đồng hồ trên tàu, chém gió mỏi mồm, hút thuốc khô họng, bọn chúng quay ra hỏi tôi có mang cái gì đi ăn không? Mấy thằng này quen mui đi phượt mang gái theo, có người chuẩn bị từ A tới Z nên không phải mang gì cả, giờ nhạt mồm nhạt miệng lại bắt đầu đòi hỏi. Hồi đó tôi cũng ít kinh nghiệm đi phượt, với lại cũng chủ quan là có thằng Hùng Sài Gòn lo liệu hết nên cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều mang đi. Chuyến này tôi chỉ mang một gói mực khô và một chai rượu Trúc Diệp Thanh của Trung Quốc, loại rượu huyền thoại trong những cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp trữ tình của Cổ Long, ít cà phê, một gói Chocopie.. Định bụng là để đi đến chỗ nào sơn thủy hữu tình thì mới bỏ ra để thưởng thức cho nó nhã.



Bố tổ sư ông Thịnh rồ nghe tôi nói có mang rượu và mực khô đi thế là nhẩy cẫng lên đòi bỏ ra chén luôn. Thịnh rồ bảo đêm nay bốn anh em ngồi trên tàu thế này chả hữu tình bỏ ra nhậu thì phí của. Lại được thằng Hùng Sài Gòn hét toáng lên bắt tôi bỏ ngay cả Trúc Diệp Thanh lẫn mực khô ra chơi luôn. Hoàng Bin thì chỉ buông một câu "em thấy cũng hợp lý đấy", thế là tôi không còn cách nào khác phải bỏ chai rượu quý ra cho mấy thằng bựa uống.

Thấy tôi lôi ra mỗi chai rượu, Thịnh rồ liền hỏi, "ơ kìa, thế còn mực khô đâu?'.
Tôi điên tiết bảo "mày bị điên à, mực phải nướng lên mới ăn được chứ".
Thịnh rồ lại hỏi "thế anh có mang cồn đi không?"
Tôi lại quát "không mang cồn đi thì nướng bằng cái đíu gì"
Thịnh rồ lại bảo "lấy mực ra đây rồi đưa lọ cồn em nướng cho"

Tôi đành móc nốt trong ba lô ra túi mực khô và đưa nó lọ cồn mang theo. Đúng là Thịnh rồ, tàu đang chạy xình xịch, nó để mấy con mực khô lên chiếc bàn con trong khoang, tưới cồn lên rồi nướng luôn tại trận. Thịnh rồ lấy tay lật lật mấy con mực, thế đếch nào rỏ luôn cả cồn đang cháy xuống chân tôi ở phía dưới cháy đùng đùng. may mà tôi nhanh tay vỗ vỗ mấy phát dập được ngay và chưa bị bỏng vì cồn cháy nhiệt không cao lắm. Tôi chửi Thịnh rồ té tát còn ba thằng kia thì khoái trá cười hô hố.



Mực nướng chín thơm phức cả toa tàu, 4 thằng ngồi xé ra nhắm với chai Trúc Diệp Thanh ngon cứ gọi là. Được mấy chén đang ngà ngà, chuyện nổ như ngô rang thì tự dưng ở đâu có một thằng cu bên ngoài đập cửa thình thình. Hùng Sài Gòn hùng hổ nhẩy bổ ra quát "Cái đíu gì thế mày?" Thằng cu kia thò mặt vào cười nịnh bảo "em thấy các anh nhậu vui quá nên mò sang xin ngồi cùng, ngồi bên kia với ông già buồn vãi". Thịnh rồ nhìn mặt thằng cu bắt sóng rất nhanh, "vào đây thằng em". Thế là tự dưng có 5 thằng ngồi nhậu chém gió với nhau trên chuyến tàu đêm.

Thằng cu em này cũng dạng dân chơi, dám mò vào nhậu cùng 4 anh nhìn như tướng cướp, ba hoa bốc phét như đúng rồi với Thịnh rồ. Thịnh rồ hất hàm hỏi "này thằng em, mày chơi cần phải không?"

Thằng kia cười đáp "sao anh biết?"

Thịnh rồ cười phá lên "tao nhìn mặt mày ngu ngu biết ngay cũng chơi cần". Thực là lũ bựa gặp nhau.

Chả mấy chốc chúng nó tu hết sạch chai Trúc Diệp Thanh của tôi và mấy con mực nướng. Bỗng lại có tiếng đập cửa bên ngoài, tôi ra mở cửa, tưởng soát vế hay gì, hóa ra có anh tạp vụ trên tàu thẽ thọt bảo tôi "anh cho em vào nhờ quét dọn, chứ để bẩn thế này mà bị kiểm tra là chết bọn em". Hóa ra nhà tàu thấy mấy thằng tướng cướp kia ăn uống bày bừa cả ra, không dám nhắc nhở mà phải vào dọn cho mấy bố, thực xấu hổ không chịu được.

Xong xuôi, chúng tôi lên giường ngủ để mai còn chiến. Nghĩ lại năm ngoái, ngày 8 tháng 8 năm 2008, Lào Cai có trận lũ lụt kinh hoàng làm 144 người chết thấy cũng kinh kinh.

5 giờ sáng hôm sau thì tàu đến Lào Cai, chúng tôi lấy xe, đổ xăng rồi ăn sáng sau đó lên đường trực chỉ Sapa. Chạy hơn tiếng đồng hồ thì tới thị trấn Sapa. Đối với nhiều người, Sapa là một điểm đến thơ mộng gì đó để tận hưởng, nhưng thú thực đối với chúng tôi, Sapa chẳng có gì là hay cả, chỉ đi qua mà không bao giờ dừng lại cả chục lần.

Chạy qua thị trấn Sapa rồi qua bản Tả Phìn, bản dệt thổ cẩm nổi tiếng chuyên bán cho khách du lịch, Hùng Sài Gòn bắt đầu dẫn cả hội đi vào trong rừng với con đường đất ngoằn nghoèo len lỏi dưới chân núi, chả mấy chốc, chúng tôi đã lạc vào giữa một khu vực hoang vắng chẳng mấy bóng người.

Hồi đó Hùng Sài Gòn chuyên nghiệp lắm, còn sắm cả bộ đàm dắt theo người để gọi nhau trong rừng cho khỏi lạc, cũng tại điện thoại di động chưa phủ sóng hết những khu vực hoang vu như bây giờ. Mấy lần 4 thằng tý lạc nhau vì Hùng Sài Gòn chạy nhanh như chó rồ, may mà có bộ đàm để gọi.

Chừng 10 giờ sáng thì chúng tôi tới Bản Khoang, sau đó Hùng Sài Gòn phi vào một con đường đất bé tý, cheo leo trên đỉnh núi. Con đường này chắc chỉ cho trâu đi, chứ chả thằng điên nào vác xe máy chơi vào đường này cả, thế mà con chó rồ kêu là đường dễ đi lắm.



Chuyến đi này, tôi không mang máy ảnh, chỉ có Hùng Sài Gòn và Hoàng Bin mang máy ảnh đi, mà hai thằng này chụp ảnh thì xấu thôi rồi. Cũng may là tôi gom được ít ảnh còn sót lại của chúng nó để lưu lại, thôi thì có còn hơn không, cũng là cái để làm kỷ niệm.

Lại nói về cái con đường đất ở Bản Khoang, Hùng Sài Gòn chuyên có trò giấu cung, lúc đi thì nói là đường ngon lắm, xong rồi lừa lừa là dẫn anh em đi vào những con đường khốn nạn nhất, hoàn toàn không có sự chuẩn bị gì về tinh thần cũng như đồ đạc, thế mới cay. Cách đây khoảng hơn tuần, trời mưa to, sau đó lại nắng lên và đó là điều tệ hại nhất đối với những con đường đất trên núi như thế này.

Với vùng miền núi cao, trong rừng rậm với độ ẩm lớn, trời khô mấy hôm chưa đủ để làm đất cứng lại mà chỉ làm cho lớp bùn nhão nhoét trở nên sệt hơn. Một số chỗ đất cứng hay có đá thì gặp nắng và rêu nhanh chóng mọc lên xanh rì. Thực sự trong hàng chục chuyến đi sau này, tôi chưa gặp con đường nào khốn nạn như con đường này cả.

Hùng Sài Gòn còn có một trò này nữa, hắn toàn lùa cho bọn tôi chạy phía trước, còn hắn chạy chốt hậu sau cùng. Thế là có mấy thằng tôi làm chuột bạch dò đường trước cho hắn để biết chỗ nào xương thì tránh. Và theo đội hình hàng một, Thịnh rồ cưỡi Serow phi vào trước, sau đó là tôi và Hoàng Bin cưỡi Djebel và Hùng Sài Gòn cưỡi con DRZ400 chặn hậu.

Con Serow của Thịnh rồ có ưu điểm thấp, nhẹ nên chống chân dễ và rất thuận lợi khi đi vào cung đường offroad. Djebel của tôi và Hoàng Bin thì cao và nặng hơn nên cũng chống chân khó hơn, tuy nhiên so với DRZ 400 của Hùng Sài Gòn thì còn dễ đi hơn nhiều.

Tôi cũng không hiểu Hùng Sài Gòn móc đâu ra cung đường này, nó hoàn toàn không có trên bản đồ cũng như GPS thời điểm đó. Vừa lao vào được một đoạn thì oạch oạch, đường đất ẩm trơn như mỡ cứ lần lượt từng chiếc ngã nhà vào bụi cây hai bên.

Mấy hôm trước, theo dõi thời tiết thấy mấy bố Trung tâm dự báo sắp có một đợt không khí lạnh tràn về, trời sẽ rét đậm, thế là thằng nào thằng nấy mang đồ xe máy mùa đông và quần áo ấm đi rõ nhiều, thế là chỉ off road được trăm mét, mồ hôi đã ra đẫm đìa phải cởi bớt ra.

Con đường khốn nạn của thằng Hùng Sài Gòn hành hạ chúng tôi một cách dã man nhất, cứ đổ xe, dựng lên đi được hơn chục mét lại ngã lăn quay không cách gì đỡ được. Chẳng mấy chốc cả 4 thằng thở hồng hộc như trâu, bùn đất mồ hôi bê bết.



Thi thoảng lại gặp những đoạn dốc ngược, người dân họ phải khoét đất thành bậc để đi bộ lên, thế mà bốn thằng điên lại vác cào cào đi vào. Cứ 1 thằng bắt bánh, 1 thằng cầm tay lái, 2 thằng đủn để đưa từng chiếc xe qua, nhục như chó.



Bò được độ 2 cây số thì con đường đi qua gần một bản Mông, ở đâu ra một lũ trẻ chạy tới xem bốn thằng điên trên giời rơi xuống. Lúc đầu chúng còn đứng từ xa chỉ trỏ, sau thấy chúng tôi gọi lại cho ít bánh kẹo thì quây đầy xung quanh và còn giúp chúng tôi cầm mũ bảo hiểm và đồ đạc để bê xe.



Hùng Sài Gòn nhìn bặm trợn thế nhưng cũng quý trẻ con ra phết.



Cho đến 9 năm sau chuyến đi, khi tham dự cuộc thi marathon đường mòn VMM 2018, tôi mới quay trở lại khu vực này và hình dung khi xưa, mình đã từng đi cào cào trên con đường mòn tương tự khổ sở như thế nào.


Lại nói cả hội đang đánh vật với 4 chiếc xe trên con đường trơn nhẫy thì bỗng nghe tiếng Hùng Sài Gòn hét lên ở phía cuối "Cứu, Cứu".

Cả 3 thằng quăng vội xe quay ngược trở lại xem có chuyện gì xảy ra thì thấy Hùng Sài Gòn đang mắm môi mắm lợi cố giữ cái đầu con DRZ400 trên bờ vực. Thì ra đường trơn quá nên chiếc DRZ400 bị văng đuôi, nửa xe đã rơi xuống mép vực, may Hùng Sài Gòn rất khỏe nên cố giữ được không để cả xe rơi xuống.


Hoàng Bin cưới khà khà lôi máy ảnh ra chụp dìm hàng Hùng Sài Gòn cái đã rồi mới cùng xúm vào để lôi con DRZ400 lên.

Clip off road

Chạy được đoạn nữa thì ở một đoạn lên dốc, Hoàng Bin lại ngã cái rầm. Lúc dựng xong con Djebel dậy thì ôi thôi, bình xăng va vào đá móp như củ khoai tây luôn. Mặt Hoàng Bin dài như cái bơm vì xót ruột nhưng thôi phải chấp nhận để đi tiếp.