Thứ Tư, 29 tháng 12, 2010

Hành hương lên Ngọa Vân Am phần 3

Đi hết hồ trại lốc thì tới 1 ngã 3 đường. Sinh bảo tôi đi xuống đường dưới để vào gửi xe rồi đi bộ lên núi.


Tới đây, hồ Trại Lốc chỉ còn là một cái đầm để nước suối đổ xuống.


Chúng tôi đi vào một khu nhà, Sinh bảo là nơi ở của mấy vị sư ông.


Đi qua cánh cổng có hai vợ chồng chó lao ra cắn tôi như điên dại.


Gặp hai vị mặc áo nâu không rõ là sư hay đệ tử tục gia nhưng có vẻ rất khó tính nhất quyết không cho chúng tôi gửi nhờ xe mà còn làu bàu đuổi chúng tôi đi. Tôi bảo Sinh không phải xin xỏ gì cả, vứt xe giữa rừng cũng được, không mất đâu mà sợ. Thế là chúng tôi lại quay xe ra, tiếp tục đi sâu vào trong rừng Tây Yên Tử.

Quay trở lại ngã 3, Sinh lo lắng hỏi tôi, đường phía trước xấu lắm, liệu anh có đi được không? Tôi bảo Sinh, chú đi được tới đâu thì anh sẽ đi tới đấy, yên tâm.
Thế là hai chúng tôi lại lao xe tiếp tục đi sâu vào trong rừng.

Dòng suối đổ vào hồ Trại Lốc đây rồi.


Khúc suối này khá to và sâu.


Và đến đây thì chúng tôi bắt đầu lao vào 1 trong những con đường off road khủng khiếp nhất mà tôi đã từng đi.


Thú thật là tôi rất sợ loại đường offroad kiểu này - đó là lội xe qua suối, thà dốc cao vực sâu như Chế Tạo, Làng Nhì đi còn sướng hơn. Khi đi qua suối, thường là ta sẽ chẳng nhìn thấy gì bên dưới mặt nước cả. Nước có thể nông mà cũng có thể sâu, ở dưới có đá to hoặc sỏi nhỏ, đá thì có thể trơn hoặc không trơn nói chung không biết đường nào mà lần. Đi qua suối thì một điều không tránh được là sẽ bị ướt, nhẹ thì chỉ ướt giày, ướt quần, nặng thì ướt hết từ đầu đến chân và cả đồ đạc. Đi qua suối mà ngã bị thương, hỏng xe là chuyện bình thường, qua suối cũng tiêu tốn rất nhiều sức lực và thời gian.
Trước khi đi chuyến này, tôi không nghĩ là sẽ phải offroad nên cũng chẳng chuẩn bị gì cả, không đồ sửa xe, không cờ lê tô vít, cũng may là tôi vừa nâng cấp armor cho xe nên đã giảm được đáng kể rủi ro trên đường.
Để đi được đến bìa rừng, chúng tôi phải qua không dưới 10 con suối.

 Con suối đầu tiên, không rộng lắm tôi dễ dàng phóng vèo qua.


Qua con suối là đường toàn đá cuội to tướng và rất trơn.






Nhìn chiếc lá này lại nhớ đến bài Autumn Leaves.


The falling leaves drift by the window
The autumn leaves of red and gold
I see your lips, the summer kisses
The sun-burned hands I used to hold

Since you went away the days grow long
And soon I'll hear old winter's song
But I miss you most of all my darling
When autumn leaves start to fall


Lại một con suối nữa.


Rất sâu và khá trơn.


Chỗ này cũng là chỗ tôi bị ngã phát đầu tiên sau khi lao qua được khoảng 3 hay 4 con suối gì đó. Dưới đáy suối toàn đá cuội to bằng cái nồi, bám đầy rêu trơn nhãy, đến đi bộ lội qua cũng khó chứ đừng nói là ngồi trên xe. Sau cú ngã, người tôi ướt như chuột, đùi bên phải va vào đá đau điếng và có vẻ bắt đầu sưng. Lúc đi, tôi cũng đã tính có thể sẽ phải lội suối nên mang theo cả dép rọ, tuy nhiên vào đến đây thì vừa lười, vừa ngại phải tháo đồ nên tôi cứ đi cả giày qua suối, thế là ướt hết, nước lõng bõng trong giày rất khó chịu.

Chạy một hồi thì tới 1 bãi cỏ rộng nhưng khá lầy và trơn, tuy nhiên cũng là một chỗ tốt để nghỉ ngơi.


Nghỉ ngơi một lúc rồi lại lên đường, tiếp tục lội suối.
Sinh vừa đầy được xe qua suối.


Đường ngày càng nhỏ và trơn.


Lại một con suối khác rất sâu, xe của Sinh ngập tủm, phải dắt qua.


Qua một con suối khác đầy bùn, xe của Sinh vật lộn mãi mới qua được.


Tôi lách qua bờ cây nên không bị lún.


Một con suối khác trông rất bình thường nhưng sâu và nhiều đá, tôi lại bị ngã phát nữa ở đây, ướt như chuột.


May mà vẫn có sức để nhấc được xe dậy.


Lại suối nữa.


Phóng liều qua.


May mà không xòe.


Qua nốt con suối này nữa.


Lúc này đã khá là mệt vì đánh vật với chiếc xe, chúng tôi tìm một chỗ đẩy 2 chiếc xe máy vào đó rồi lấy lá cây che lại sau đó tháo đồ và chuẩn bị đi vào đoạn đường gian nan nhất, trekking lên Ngọa Vân Am.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét