Thứ Tư, 8 tháng 12, 2010

Ngất ngây Chế Tạo - Trạm Tấu - Làng Nhì phần 8

Tôi tháo đồ đạc mang vào nhà của A Chư. Vào đến nhà thấy một cu em đang thổi lửa không biết nấu nồi gì, đây là cậu em ruột của A Chư.


Có một cô bé con chắc được hơn một tuổi đang chơi trong nhà, con gái của A Chư.


Tôi thay quần áo, sắp xếp đồ đạc gọn ghẽ rồi ngồi uống nước, nghỉ ngơi một lúc rồi xin phép A Chư đi dạo một vòng quanh bản.

Nhà của A Chư được làm theo kiểu truyền thống của người Mông ở Tây Bắc. Ngôi nhà nền đất được làm hoàn toàn bằng gỗ pơ mu, mái cũng lợp bằng gỗ pơ mu.


Nhiều ngôi nhà xung quanh thì đã làm cả bằng tấm lợp phibro vì giờ lấy đâu ra gỗ pơ mu để làm mái nữa.


Bên ngoài nhà.


Hàng rào cũng bằng gỗ pơ mu.


Một chiếc váy Mông.


Chuồng lợn.


Bể nước, chỗ tắm rửa.


Nước được lấy từ khe đá tít trên đỉnh núi rồi dẫn bằng ống cao su về đây, nước rất trong và mát.

Việc đầu tiên tôi phải làm là tìm cách gọi điện thoại về nhà để báo cho gia đình biết ngày mai tôi mới về. Ở Làng Nhì chỉ duy nhất có một chỗ có thể bắt được sóng điện thoại di động, đó là một cái đỉnh núi cao chừng 70m so với mặt đường, có một lối đi nhỏ để lên. Bà con và các cán bộ, giáo viên muốn gọi điện thoại di động đều phải lên trên đó gọi.

Phía bên trái đỉnh núi.


Phía bên phải là vực rất sâu, cỡ 200m, 300m gì đó, phía dưới là rừng nguyên sinh um tùm.


Con đường mòn rộng khoảng 40cm để đi lên đỉnh núi rất trơn, nếu đi không cẩn thận mà trượt chân xuống vực thì tan xác.


Tôi cẩn thận dò dẫm từng bước trèo lên đỉnh núi. Vốn cũng không phải là người quen với độ cao nên chân cũng khá run. Mỗi bước chân ở trên cao thế này, nhìn cảnh vật ở phía dưới chuyển động rất nhanh nên dễ gây hoa mắt chóng mặt, tốt nhất là không nhìn xuống phía dưới.


Cuối cùng thì tôi cũng trèo lên tới đỉnh và rút điện thoại ra để bắt sóng.


Cũng phải đợi khoảng 30 giây thì mới bắt được một chút sóng của Viettel.


Độ cao ở đây là 1.215m


Sóng cũng khá là chập trờn, tôi phải bật speaker lên thì mới nghe rõ được. Tôi gọi điện về nhà thông báo mình vẫn an toàn, đang ở Làng Nhì và ngày mai mới về, sau đó gọi cho vài người bạn thân tán phét ba lăng nhăng và báo là tôi đã đến nơi an toàn để mọi người yên tâm và trong trường hợp có gì bất trắc còn biết đường mà tìm kiếm.

Đứng trên này nhìn xuống mới thấy con dốc vào Làng Nhì thật là khủng khiếp, nếu mà mưa thì khỏi đi đâu luôn.


Gọi điện xong, tôi lài lò dò đi xuống rồi dạo loanh quanh trong bản trước khi trời tối.

Con đường nội bộ trong bản đã được nhà nước đổ bê tông phẳng phiu sạch sẽ.


Một ngôi nhà khác cũng làm 100% bằng gỗ pơ mu.


Nhà này có mấy cô bé đang ngồi cười đùa rôm rả.


Mấy cô bé thấy tôi đi qua trêu tôi rồi cười ngả nghiêng với nhau.


Đang lang thang thì gặp một anh Mông đi mua rượu về, anh ta rất nhiệt tình mời tôi vào nhà chơi.


Vào trong nhà, ngồi dưới bếp lửa nói chuyện, anh này tên là Chống, là công an viên của thôn, năm nay 30 tuổi, đã có 3 con. Ngồi nói chuyện hỏi han một lúc thì có 2 cô gái và 1 anh to béo đi đến, vào nhà và ngồi chơi nói chuyện.


Thì ra ba người này là giáo viên cắm bản, hôm nay mới từ Văn Chấn lên đây để khai giảng cho học sinh lúc sáng.


Hai cô giáo này đều chưa có gia đình, một cô còn rất trẻ, chắc là mới ra trường, thày giáo kia thì cũng chưa có vợ. Giáo viên lên đây cắm bản cũng là tương đối vất vả, tuy nhiên còn sướng hơn nhiều giáo viên trên Chế Tạo hay giáo viên cắm bản trên Nhĩ Cù San mà có lần tôi đã tới.
Ngồi nói chuyện, uống nước một hồi thì tôi xin phép về nhà A Chư vì trời cũng đã tối.

Nhà anh Chống này có một con ngựa đen rất đẹp, nhìn mê luôn. Có con này mà cưỡi đi chơi rừng thì tuyệt vời.


Về đến nhà, tôi đã thấy mọi người đi làm nương về, có vợ A Chư, một cô em gái, một cậu em trai nữa. A Chư ở đây với bố mẹ, hôm nay bố mẹ cậu ngủ lại nương luôn, không về nhà.

Cô em gái của A Chư khá xinh, đã học xong, theo lời A Chư thì cậu ta chuẩn bị cho cô bé về Hà Nội học giáo viên mầm non, tôi đùa là kiểu này chắc nó sẽ lấy chồng Hà Nội, còn lâu mới về quê.


Tôi cũng đi ngó nghiêng trong nhà xem có gì hay ho không, tính xấu của tôi là vậy.

Có 2 cái khèn treo trên vách nhà, A Chư bảo của các cụ ngày xưa dùng để tán nhau, thanh niên Mông bọn em bây giờ không dùng khèn để tán gái nữa rồi, toàn lôi nhau đi chơi thôi.


Có mấy cái bẫy thú treo trên vách.


Phía trên chiếc giường trong góc nhà có treo rất nhiều bằng khen và ảnh Bác Hồ, đúng là nhà Bí Thư Đoàn có khác.


Ở một góc khác có treo mấy búi sợi lanh, thì ra ở đây người ta vẫn tự trồng lanh để dệt vải, có điều họ không tự dệt nữa mà mang xuống huyện thuê người dệt.


Tôi còn thấy trên gác xép lấp ló báng gỗ của mấy khẩu súng kíp, phía dưới là một chiếc túi khoác rất đặc biệt vì được làm bằng nguyên một bộ lông chồn khâu rất công phu, cả phần đầu và mõm của con chồn là chiếc nắp túi. A Chư bảo đó là túi đựng đồ để bắn súng kíp. Tôi hỏi A chu có cho tôi xem mấy khẩu súng kíp được không, A Chư bảo anh là nhà báo, không cho xem được đâu. Tôi buồn cười quá, cũng không cố nài ép và không chụp ảnh mấy khẩu súng nữa. Sau đó A Chư đi ra ngoài bắt đâu một con gà về và làm thịt.
Có một điều lạ là ở Pa Cư Sáng cũng như ở Làng Nhì này là tôi toàn thấy đàn ông vào làm bếp nấu nướng, mà họ làm rất nhanh và khéo. Tôi đứng soi đèn cho A Chư làm thịt gà nhoắng phát là xong, cho vào nồi luộc. Nhớ hôm ở bến Thân, tôi đánh vật với con ngan mất một tiếng đồng hồ mới làm xong vì bác Đích gái không biết làm thịt ngan. Có vẻ như việc nấu nướng là việc dành cho đàn ông thì phải.

Tranh thủ mọi người đang tập trung cơm nước, tôi ra sân tắm một phát cho mát mẻ. Nước khe lạnh tê người nhưng tắm xong thì rất sướng và tỉnh táo, bao nhiêu mệt mỏi tan biến hết. Khi tôi tắm xong thì mọi người cũng đã sắp cơm ra và chuẩn bị đánh chén.

A Chư đang chặt thịt gà, đúng là người Mông rất hiếu khách, đã cho tôi ngủ nhờ còn đi bắt gà về thịt đãi tôi, thật là áy náy quá.


Bữa cơm có thị gà luộc và canh bí ngô. Vốn cẩn thận, tôi mang theo 2 lạng ruốc bông bỏ vào 2 cái hộp chống nước để ăn dọc đường khi cần. Món này ở vùng cao là thứ khá đặc biệt, đồng thời gọn nhẹ. Tôi bỏ ruốc ra để mọi người cùng ăn với cơm, thế là có một bữa ăn khá tươm tất.

Bây giờ tôi mới có dịp nhìn kỹ cô vợ của A Chư, rất trẻ và xinh, tuy nhiên hoàn toàn không biết tiếng Kinh và không biết chữ, một cô gái Mông rất truyền thống.


Tất cả cùng nâng ly với rượu ngô.


Có một món ăn mà người Hà Nội chắc chỉ có ai đã từng sống trong thời kỳ bao cấp mới được ăn, đó là cơm độn ngô.


Tuy nhiên cơm độn ngô ngày xưa tôi ăn là cơm gạo kho, đen sì sì và sặc mùi hôi của ẩm mốc, mọt và cứt gián còn cơm hôm nay thì ngon hơn rất nhiều.
Vừa đưa ly rượu lên uống thì sấm sét đánh đùng đùng và trời đổ mưa, thôi bỏ mẹ rồi, không khéo lại ở lại đây một tuần nữa mới về thì chết. nhưng dù sao đã đến đây rồi, cứ đánh chén no say đã rồi tính sau.
Tôi và gia đình A Chư ăn uống vui vẻ đến khuya rồi mọi người cùng dọn dẹp và đi ngủ, rất may lúc đó thì trời đã tạnh mưa, thế là tôi yên tâm lôi túi ngủ ra, chui vào đánh một giấc thật sâu để sáng hôm sau còn lên đường đi Phình Hồ và về Hà Nội.










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét