Hai vị sư huynh trông nhỏ nhắn nhưng sức lực vô cùng dẻo dai, đã đi qua 3km không nghỉ nhưng hơi thở chẳng có chút gì khác biệt.
Vẫn con đường suối khi trước. Con đường này xa và khó đi hơn nhưng nhiều người vẫn thích đi vì nó đẹp và có cảm giác hòa mình với thiên nhiên hơn.
Lổn nhổn toàn đá
Lại gặp một đống vỏ bánh của một nhóm đi trước nào đó vứt ngổn ngang. Các bạn đi du lịch hãy cố gắng có ý thức một chút, ăn uống xong lại bỏ vào ba lô của mình, đến chỗ có nơi đổ hoặc thu gom rác thì vứt lại, chứ xả rác bừa bãi trên đường nhìn rất phản cảm.
Tứ sư huynh đang thưởng thức dòng nước mát của Tây Yên Tử.
Cảnh vẫn đẹp như thế
Băng qua dốc đá
Cảnh thế này không biết còn giữ được bao lâu nữa
Bắt đầu gặp rừng trúc
Nước hơi cạn so với chuyến đi trước
Tam sư huynh rút dao ra mài thử
Đến chân dốc Đỗ Kiệu, mấy bác kia đang ngồi nghỉ ngơi ăn mía cho đỡ khát. Phía dưới rác rưởi chai lọ của đoàn đi trước vứt la liệt. Không hiểu đi phượt như vậy có thu được cái gì không mà làm bẩn cả một con đường đẹp đẽ.
Không như chuyến đi trước, chuyến đi này mục đích chính của tôi là lên chùa Hồ Thiên nên tôi cũng không la cà mấy mà đi thẳng một mạch thật nhanh lên Ngọa Vân rồi đi tiếp sang Hồ Thiên cho kịp.
Hai sư huynh của tôi leo vun vút lên dốc Đỗ Kiệu bỏ xa tôi một đoạn dài.
Một ngọn măng mới mọc
Hai sư huynh của tôi leo vun vút lên dốc Đỗ Kiệu bỏ xa tôi một đoạn dài.
Một ngọn măng mới mọc
Cạnh đó là một chai nước ai đó vừa uống xong vứt lại
Cái đoàn phượt này phải nói là tốc độ ăn uống khủng khiếp vì tôi thấy suốt dọc đường đi rải đầy vỏ chai lớn nhỏ, vỏ bánh ngọt các loại, vỏ kẹo, vỏ hoa quả, vỏ hộp sữa tươi, vỏ bao thuốc lá.... trong khi đó tôi đi từ Trại Lốc lên Ngọa Vân chỉ uống đúng một chai nước nhỏ.
Phi thân lên đến Thông Đàn thì thấy hai vị sư huynh đã ngồi chờ từ bao giờ.
Phi thân lên đến Thông Đàn thì thấy hai vị sư huynh đã ngồi chờ từ bao giờ.
Ngồi chơi một lúc ở Thông Đàn, chúng tôi lại rảo bước lên Ngọa Vân Am.
Đã thấy dấu hiệu của sự thay đổi nơi đây, tiền và lễ bắt đầu xuất hiện.
Cứ phải dùng đến tiền thì Tâm mới an, căn bệnh mãn tính rất khó chữa.
Tam sư huynh ngẩn ngơ trước cảnh đẹp không tiền nào mua được
Ba anh em gia tăng cước bộ lên Ngọa Vân Am
Tới đầu chùa Ngọa Vân đã thấy tiếng nói cười rất huyên náo, nấu nướng khói um.
Hai bác này hồn nhiên nướng một đống thịt trước cửa chùa để chuẩn bị ăn cỗ.
Hai bác này hồn nhiên nướng một đống thịt trước cửa chùa để chuẩn bị ăn cỗ.
Bên ngoài chính điện, trai thanh gái lịch xúm xít cười đùa chọc ghẹo nhau
Đùa một hồi, em bé này chạy tới xin tôi hớp nước, tôi đưa cho em một chai Lavie nguyên, em cầm rồi đưa lên miệng tu ừng ực hết veo rồi hồn nhiên đưa lại cho tôi cái chai không: "Hết rồi ạ" Tôi hỏi thế em lên chùa để cầu cái gì, em trả lời là lên đây để cầu sắp tới sẽ thi đỗ đại học.
Ở góc bếp, chúng sinh đang tụ tập ăn uống cười đùa vô cùng náo nhiệt
Bên trong chính điện, các con nhang đang chen chúc thành tâm cúng bái cầu tài cầu lộc.
Sư thầy cũng đang hết sực tập trung để độ cho chúng sinh thỏa nỗi ước mong.
Ngọa Vân Am nay đã được đầu tư hẳn một hòm Công Đức to đùng để chúng sinh có phương tiện thỏa mãn cho cái Tâm của mình.
Có lẽ "Thời thế thế thời thời phải thế" thật
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét