Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Sơn La - những nẻo đường biên ải - P17

Ăn uống no say xong, vợ chồng Chăn trải đệm, mắc màn dưới sàn nhà cho chúng tôi ngủ. Ông bạn vốn rất sợ phải ngủ ở nhà người dân tộc hôm đó cũng phải công nhận là được ngủ chăn ấm nệm êm thế này quá sướng. Không ngờ là chúng tôi lại may mắn được gặp gia đình người Lào tốt bụng như thế này.

Chăn đệm mới tinh chắc chỉ ưu tiên cho khách đến chơi nhà.



Đối diện là chỗ ngủ của gia đình.



Hai thằng mệt mỏi rã rời lăn ra đệm ngủ như heo. Nửa đêm thì trời mưa ầm ầm khiến tôi tỉnh giấc, thôi toi rồi, mưa thế này thì mai sao mà đi được đây. Từ đây về tới Điện Biên Phủ còn những 80km nữa, đường thì quá xấu mà toàn bùn nhão thì chỉ có nước ở lại đây thôi. Không ngờ chuyến đi này lại đen như vậy..

Sáng hôm sau ngủ dậy thì trời đã tạnh mưa, tôi ra ngoài đánh răng rửa mặt rồi đi một vòng quanh nhà xem xét.

Nhà của người Lào là dạng nhà sàn cũng giống như của người Thái.

Chỗ rửa được lát bằng những ống tre xếp sát vào nhau, nước sẽ tự rơi xuống đất qua các khe và ngấm thẳng xuống đất chứ không có cống rãnh gì cả. Bố Kinh nào mà không biết loanh quanh ở dưới gầm thì sẽ có nguy cơ ăn cả chậu nước bẩn vào đầu.



Đứng ở trên nhà nhìn xuống chiếc xe bê bết bùn đất.



Dưới gầm nhà sàn.



Bẩn thôi rồi.

 

Nhà có hai cầu thang ở hai đầu. Lan can thấy vắt đầy quần áo không rõ sạch hay bẩn.



Bà mẹ của Chăn đang địu cháu ở trong bếp.



Phía trên, hành lang bên ngoài.



Có một cái máy khâu và một cái khung cửu dệt vải từ đời nào.



Lối vào gian bếp.



Gác bếp.



Chõ đồ xôi của người Lào. Ngừoi Lào ăn xôi chứ không ăn cơm tẻ, xôi của họ đồ xong rồi đơm vào một cái âu đan bằng tre chứ không cho vào bát.



Sáng ra ngồi bên bếp lửa đợi cơm cũng thú ra phết.



Nấu thức ăn sáng.



Ông bố của Chăn, ông mới chỉ ngoài 50 tuổi nhưng trông khá già vì cuộc sống rất vất vả.



Cậu cháu của Chăn, con ông anh cả.



Cơm đã dọn xong, cùng chén thôi. Người Lào đúng ra họ ăn xôi toàn bốc bằng tay, nắm lại và chấm gia vị. Thực ra tôi cũng thích ăn bốc như thế, có vẻ ngon hơn là ăn bằng bát đũa.



Bữa sáng có rau cải luộc, trứng rán và măng nướng. Đây là lần đầu tiên tôi ăn măng nướng. Người Kinh ta ăn măng, thường là phải ngâm, rồi luộc đi luộc lại cho hết đắng, hết độc rồi mới ăn. Ở đây, người Lào vứt cây măng tươi vào lửa nướng chín lên rồi bẻ ra ăn. Măng nướng ăn rất ngon, hơi ngăm ngăm nhưng thơm và giòn, tươi rói.



Ăn sáng xong, bố Chăn còn xới cho tôi một âu xôi để mang đi ăn dọc đường. Thôi thì quân tử phòng thân, tiểu nhân phòng bụng. 80km đường rừng nữa, biết đâu chả kiếm được chỗ nào ăn thì toi, lương khô mang theo thì cũng đã hết rồi.



Ăn uống xong xuôi, chúng tôi thay quần áo rồi buộc đồ lên xe, cám ơn cả nhà Chăn rồi chuẩn bị lên đường đi tiếp. Trước khi chúng tôi đi, bố Chăn cứ dặn đi dặn lại là nếu đường xấu quá, không đi được thì cứ quay lại đây, thật là một gia đình tốt bụng vô cùng. Phía trước là quãng đường vô cùng gian nan nhầy nhụa, không biết liệu có phải quay trở lại không đây?

Việc đầu tiên là phải đưa được xe xuống tới đường, sáng ra nhìn nó lầy lội phát khiếp.



Thế mới thấy đêm hôm qua tôi phi được hai chiếc xe lên đây là không hề đơn giản.



Lại phải phi qua tấm ván bắc qua cái hào.



Lại tiếp tục lên đường thôi.



Đi đến đoạn ngã xe đêm hôm qua thì ông bạn dừng lại.



Hóa ra đêm qua hắn mệt quá quẳng cả mũ bảo hiểm ở đây nhờ người dân giữ hộ. Lúc quay lại hắn cũng chẳng nhớ là đã đưa mũ cho ai. Cũng may mà người dân ở đây rất thực thà, hỏi cái là họ cầm mũ ra đưa tận tay cho ông bạn tôi.



Nhận lại mũ và cám ơn chào từ biệt mọi người.



Chiếc gương xe lấm đầy bùn vì đổ xuống đêm qua.







3 nhận xét:

  1. Những chuyến đi lẫn cách kể chuyện của anh rất thú vị. Em đọc một mạch 17 phần luôn và vẫn đang ngóng phần tiếp theo đây.
    Chúc anh luôn vui vẻ và bình an!

    Trả lờiXóa
  2. Than chuc cac Ban Suc khoe , an binh. You are great . thank....

    Trả lờiXóa
  3. Mình đọc từ phần 25 và quay lại đọc từ phần 1 tới giờ. Chuyến đi quả rất thú vị. Mình cũng biết thêm được nhiều điều từ những bức ảnh mà 2 bạn chụp. Cuộc sống đồng bào vùng biên quả là khó khăn. Nhưng họ tốt bụng quá.

    Trả lờiXóa