Thứ Tư, 17 tháng 4, 2013

Sơn La - những nẻo đường biên ải - P15

Một chiếc xe tải chở đầy sắn đang ỳ ạch đi dò dẫm trên con đường đất lổn nhổn.



Con đường này, nếu trời khô thì bụi mù còn trời mưa thì là tai họa, dính và lầy khỏi đi luôn.



Qua một cây cầu treo nữa.



Con đường đất vết bánh xe của những ngày mưa nhão nhoét nay đã cứng lại.



Men theo sườn đồi.



Qua một con suối có bờ rất dốc và trơn.



Leo lên thế này tôi đã từng bị ngã không biết bao nhiêu lần.



Qua một con đường, bên dưới là thung lũng lúa xanh mơn mở với một dòng suối uốn khúc chia đôi.



Rất may là thời tiết khô ráo thuận lợi.



Hai chiếc cào cào tranh thủ phóng thật nhanh cho kịp.



Một đoạn đường quanh co rất thú vị.



Chạy nhanh trên con đường này khá nguy hiểm vì nếu mất lái lao xuống ruộng rất sâu chứ chẳng đùa.

 

Trời đã bắt đầu xẩm tối, hai con cào cào vẫn lao vun vút trên con đường offroad gồ ghề.



Len lách qua những con đường nhỏ.



Qua những ngôi nhà của người Thái.



Vừa đi vừa phải hỏi đường kẻo lạc.



Một đoạn đường đất khá rộng và phẳng



Phía cuối là một con dốc cao dẫn lên núi.



Càng lên cao, đường càng vắng hơn.



Thả sức kéo ga.



Càng lên cao, trời càng mù hơn và không khí chuyển sang rất ẩm.



Lên đến độ cao 1294m thì sương mù bắt đầu dày đặc và đường bắt đầu ướt.



Cũng may là đường rải đá cấp phối nên vẫn chạy tốt.



Lên đến độ cao 1386m, trời sương mù không còn nhìn thấy gì nữa, tầm nhìn xuống còn độ 15m.



Tiếp tục leo tới độ cao 1405m.

 

Qua khỏi đỉnh đèo, sang sườn núi phía bên kia thì trời quang hơn.



Nhưng bù lại là trời bắt đầu có hạt mưa phùn.



Xuyên vào rừng.


Chạy tới 5h20 thì chúng tôi tới Mường Lèo, như thế là chúng tôi đã chạy được hơn 60km từ Sốp Cộp. Thế mà thằng cha người Mông ở Sốp Cộp bảo là chỉ đi 40km là tới Điện Biên Đông. Tôi hỏi một người ở đây, họ bảo đến Điện Biên Đông còn khoảng 100km nữa, ối giời ơi là giời..



Tới đây thì trời đã bắt đầu mưa khá nặng hạt, tôi phải dừng lại để lấy áo mưa ra mặc vào.



Dòng suối Nậm Lăn của Mường Lèo.



Vừa mặc xong áo mưa và lên xe chạy tiếp cho kịp, tôi chạy phía trước, vào đến số 2 thì nhìn thấy một khoảng đất phía trước nhẵn thín, trơn như mỡ. Không kịp phanh nữa rồi, tôi đành liều thả cho xe băng nhanh qua hi vọng có đà, xe vẫn giữ được thăng bằng. Nhưng không, vừa chạm bánh trước vào mảng đất trơn đó, đầu xe đã văng đi cả thước, tôi không kịp nhảy ra khỏi xe ngã đánh rầm một phát, xe đè lên chân phải đau điếng, không rút được ra.

Ông bạn đi đằng sau thấy tôi ngã kịp phanh xe lại và chạy tới dựng xe tôi dậy, cú ngã khiến tôi ê ẩm hết cả người, may mà quần áo giầy mũ găng tay bảo hộ tốt nên không sứt xát gì cả.

Dựng được xe dậy, hai thằng lần từng bước qua khỏi chỗ trơn rồi tạt vào một cái quán bên đường ngồi nghỉ uống nước, trời mưa mỗi lúc một nặng hạt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét