Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

Sơn La - những nẻo đường biên ải - P16

Mường Lèo này vốn nổi tiếng với bản Liềng, chính là cái chỗ có cái quán này, nơi có một suối nước nóng mà người Thái coi là một đặc sản trời ban cho nơi đây.

Một vài hình ảnh của người Thái tắm suối của tác giả Phước Long - Đào Tuy:







Ngồi nghỉ uống nước và hỏi han tình hình đường sá một lúc, chúng tôi lại vội lên đường liều chết phi tới nơi mặc ông chủ quán khuyên là không nên đi nữa mà ở lại đây nghỉ thôi.



Trời mỗi lúc mưa một to, đường ngày càng trơn và lầy lội hơn, thêm 1 tiếng rưỡi đồng hồ nữa vật lộn trên đường mà chúng tôi chỉ đi được 20km. Trời tối om, người thì vừa đói vừa mệt. Đến 7h30 tối, chúng tôi lao vào một đoạn đường ngập bùn nhão nhoét và trơn kinh khủng. Lúc này ông bạn chạy ở phía trước, tôi lò dò ở phía sau và đi phải một chỗ bùn rất trơn nên mất lái ngã đánh oạch một cái. Không thể nào nhấc nổi xe lên vì bùn đất trơn nhẫy. Ông bạn thì phi đằng trước đã mất hút, bốn bề thì tối đen như mực, mưa thì rơi tầm tã. Tôi đành khoanh tay đứng chờ có người tới cứu. 

Đợi mãi chẳng thấy có bóng người, tôi vừa bấm còi vừa thử nhấc xe lên vài lần nữa nhưng sức cùng lực kiệt, chiếc xe dính đầy bùn nước trơn như mỡ không nhúc nhích tý nào mà chẳng thấy ông bạn quay lại.

Bỗng đâu có ánh đèn xe từ phía sau lưng, có hai anh khoác áo mưa đang đèo nhau loạng choạng đi tới. Tôi nhẩy ra giữa đường chặn xe họ lại và nhờ họ nhấc xe lên. Nhìn bộ dạng của họ tôi đoán hai người chắc vừa đi uống rượu ở đâu về, có vẻ cũng say lắm rồi. Anh ngồi sau lẩy bẩy nhẩy xuống ra nhấc xe cho tôi, còn anh đèo thì vội dựng xe rồi phi ra phía vệ đường vạch quần xả hết tốc lực, chắc là cũng không nhịn được nữa rồi.

Tôi với anh kia loay hoay hò dô mãi mà không nhấc được chiếc Dr650 dậy vì đất quá trơn, đứng còn chẳng vững mà xe thì vừa nặng vừa dính đầy bùn. Anh còn lại xả xong vọi ra giúp chúng tôi một tay mới nhấc được chiếc xe dậy. Anh ta bảo chúng tôi đi đâu mà tối tăm còn lao vào đây thế này rồi mời chúng tôi về nhà anh ta nghỉ, mai hẵng đi tiếp. Quả thực thì tôi muốn dừng lại nghỉ từ cái chỗ bị ngã ở Mường Lèo cơ, nhưng ông bạn tôi thì lại không muốn ngủ vạ vật ở nhà dân trong bản mà muốn về thị trấn ngủ ở nhà nghỉ, khách sạn cho đàng hoàng nên cứ cố đi. Tôi đành cám ơn anh kia rồi lại lên xe bò tiếp. Hai anh đèo nhau đi mất hút, còn tôi lại đánh vật với chiếc xe và con đường lầy lội trơn tuồn tuột. Chiếc xe gần như chỉ bò ngang chứ không tài nào điều khiển nổi nữa.

Bò được khoảng 200m thì thấy ông bạn đang chống xe đợi. Lúc này bùn đất đã đóng kín vào gầm xe và bánh xe cực kỳ khó đi. Hai thằng đang thở hồng hộc định đi tiếp thì anh lúc nẫy hóa ra chở anh kia về nhà xong rồi quay lại, thấy chúng tôi vẫn đang bơi trong bùn đất với hai chiếc xe liền nhảy xuống quát um lên bắt chúng tôi về nhà anh ta nghỉ, "các ông muốn chết đói chết khát trong rừng à?". Anh ta nhất quyết không cho chúng tôi đi tiếp mà bắt quay xe về nhà anh ta nghỉ, anh ta còn luôn mồm nói rằng "tôi là giáo viên ở đây, không có gì mà phải ngại cả". Thế là hai thằng đành quay xe lại để về nhà anh giáo viên.

Ông bạn vừa mới quay đầu xe thì loay hoay thế nào đổ đánh rầm một cái, tay lái cắm ngập cả vào bùn. Thế là cả hội lại xúm vào nhấc chiếc Djebel lên nhưng không tài nào nổ máy lên được. Ba người xúm lại đẩy thử nhưng bùn đất dính chặt, muốn đẩy về cũng chịu. Mất đến nửa tiếng đồng hồ không nổ được máy, tôi với anh kia đành phi về nhà trước rồi tính tiếp, ông bạn vứt tạm cái xe ở đó rồi đi bộ về nhà anh kia. 

Bùn đất không còn chỗ nào để bám vào nữa.



Bánh sau kẹt cứng.



Đẩy cũng không đi.



Lốp gai cũng trở thành trọc lốc.

 

Nhà anh giáo viên ở cuối một cái bản nhỏ, cách chỗ chúng tôi quay xe cỡ gần 1 cây số. Con đường cực kỳ lầy lội, bẩn thỉu nên bò về được đến nơi không phải dễ. Xe của anh giáo viên còn rơi tụt xuống một cái hố cắm đầu xuống đất, tôi với anh ta hì hục mãi mới lôi được lên, cả hai cùng lấm bê lấm bết. Về tới cuối bản, để lên nhà anh ta phải đi qua một cái hào sâu, bắc qua bởi một tấm ván bé tý. Cũng không dắt xe qua được mà chỉ có thể ngồi lên xe mà lao qua, nếu ngã rơi xuống hào thì cũng đau ra phết. Ngôi nhà sàn của anh giáo viên lại ở trên lưng đồi khá dốc, qua được cái hào rồi leo lên. Đường trơn quá nên tôi lại ngã phát nữa, lại hò nhau nâng xe dậy rồi vừa đẩy, vừa lê mãi mới cho xe vào sân nhà được, mồ hôi, nước mưa và bùn bê bết cả người.

Ngồi há mồm ra thở, nghỉ được một lúc thì chúng tôi lại lộn ra chỗ xe của ông bạn. Loay hoay một hồi, thế nào tôi lại nổ được máy xe và chạy được về nhà anh giáo viên, lại vật lộn một hồi để đưa được chiếc xe vào nhà.

Đến lúc gỡ đồ ra và trèo lên được lên nhà anh giáo thì tôi gần như đã kiệt sức, chân tay run lẩy bẩy vì đói và mệt.

Anh giáo vội sai vợ ra nhóm lửa và nấu cơm cho chúng tôi ăn.



Ngồi sưởi lửa cho đỡ lạnh và hoàn hồn.



Chưa kịp hỏi han nói chuyện gì, anh ta thay quần áo bẩn thỉu bùn đất rồi chạy đi xách về mấy miếng sườn, vài cái cánh gà và mấy lon bia về làm cơm cho chúng tôi ăn. Lúc này đã là khoảng 9h30 tối.



Vừa ngồi nói chuyện vừa nướng thịt (chẹp chẹp, đang đói ngửi thấy mùi thịt nướng này cứ gọi là nuốt nước bọt ừng ực), chúng tôi mới làm quen với nhau. Anh giáo tên là Lò Văn Chăn, sinh năm 1984. Bản này là bản Nà Há 2 thuộc xã Mường Lói, huyện Điện Biên, tỉnh Điện Biên. Từ đây về tới Điện Biên Phủ còn khoảng 80km nữa. Bản này là bản toàn người dân tộc Lào sinh sống. Chăn là giáo viên dạy thể dục, còn vợ chăn là giáo viên mầm non, như vậy ở đây, hai vợ chồng Chăn là thuộc loại khá giả với mức thu nhập của hai vợ chồng khoảng 14 triệu đồng một tháng.



Hóa ra hôm nay là ngày truyền thống bộ đội biên phòng (3/3) nên đồn biên phòng Mường Lói 433 mời giáo viên tới dự lễ kỷ niệm và liên hoan giao lưu. Anh lúc nãy Chăn đèo về là hiệu phó của trường, bình thường ở đây chỉ 8h là mọi người đã đi ngủ hết rồi, may cho chúng tôi là hôm nay gặp hai người đi uống rượu về muộn chứ không thì toi rồi.

Mường Lói này là một trong những xã khó khăn nhất của huyện Điện Biên, tỉnh Điện Biên. Mường Lói có số người nghiện ma túy khá đông và cũng là một trong những điểm nóng về buôn bán ma túy của Điện Biên. Tệ nạn ma túy ở đây lên đến mức độ đồn biên phòng 433 phải dành hẳn một phần doanh trại để làm nơi cai nghiện cho những người dân bị nghiện ma túy. Đó cũng chính là lý do vì sao Chăn rất lo lắng khi nhìn chúng tôi lặn lội trong đêm tối và bắt chúng tôi về nhà nghỉ bằng được.

Xã Mường Lói có bốn dân tộc sinh sống là Mông, Thái, Lào và Khơ Mú trong đó người Khơ Mú là đông nhất. Bản Nà Há 2 này thì toàn là người dân tộc Lào sinh sống và đã định cư ở đây từ rất nhiều đời nay.

Gần 10h tối thì cơm nước đã xong, bia rượu cũng đã được bày ra.



Bữa cơm có thịt nướng, tôm rang, rau cải và cá suối.



Một loại gia vị của người Lào trong đó có hạt mắc khén và ớt rất thơm và ngon để chấm với thịt nướng.



Một điều đặc biệt là người Lào ở đây chỉ ăn gạo nếp quanh năm, hoàn toàn không ăn gạo tẻ. Đây là một thói quen có từ nhiều đời nay. Với họ ăn gạo tẻ không đủ no và mau đói, không để lâu được và .. khó ăn.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét