Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Câu chuyện về cái khăn mặt của Tuấn Móm.


xoaicat123:

"Ơ, mà bác Battramdao còn nợ bà con câu chuyện về chiếc khăn của bác Tuấn móm. Bác đã xác nhận nợ nên tụi em cứ goi là đòi ráo riết đấy, kẻo sau một đêm tỉnh dậy lại thấy bác bắt đầu một cung đường mới nào đó rồi quên nợ thì chít". 
-------------

Chuyện chẳng là như thế này...

Tuấn Móm thực ra trông thì hầm hố là thế nhưng lại rất là công tử, hễ ăn cái gì là phải tính xem có bẩn hay không, có bị phun thuốc hay không, có độc hại gì hay không rồi mới ăn, rồi là hơi tý thì lạnh, phải mặc ấm không là gió nó lùa vào người... Mỗi khi đi đâu, chả phải bảo thì lão cũng luôn giắt theo người một cuộn giấy vệ sinh to tướng vì lão mắc một cái bệnh là gì chứ tè và ị là không thể nhịn được. Suốt dọc đường lão luôn mồm kể về câu chuyện một lần đi Hà Tiên - Phú Quốc gì đó ăn nhiều hải sản quá bị Tào Tháo đuổi khổ sở như thế nào nên điều đó luôn ám ảnh lão tới tận bây giờ. Việc đầu tiên mỗi sáng ngủ dậy là phải phi vào toilet xả thỏa thê đã xong rồi làm gì thì làm. 

Ngoài ra, Tuấn Móm còn mắc cái bệnh nữa là cứ một lúc thì lại phải lau mặt và cái đầu hói của lão, có vẻ lão không chịu được thứ gì đọng lên mặt hay sự ẩm ướt của mồ hôi. Do vậy, đi leo núi lão cũng luôn giắt một cái khăn bông to tướng trắng tinh để chăm sóc cho khuôn mặt và cái đầu hói của lão. Tuấn Móm cũng luôn để chiếc khăn bông ở chỗ sạch sẽ nhất là trong túi áo khoác để lấy ra dễ dàng và nhanh chóng được tận hưởng sự mềm mại sạch sẽ của nó.

Tichuot tuy không phải hạng công tử khó tính như Tuấn Móm và cũng là cao thủ về đi rừng leo núi nhưng hắn cũng mắc một cái bệnh giống Tuấn Móm là sáng ra mà không xả thoải mái thì cũng không chịu được. Quan điểm của hắn là không nên kìm hãm sự sung sướng lại làm gì cả, có điều, tichuot không cẩn thận như Tuấn Móm, đi toàn người không, có gì thì dùng nấy.

Sáng hôm đó, như thường lệ, Tuấn móm ngủ dậy, quên cả đánh răng đã lao mình đi tìm một gốc cây để xả cho bét nhè nhè (tìm được chỗ ngon cũng khó phết), xong rồi thì lão đút cuộn giấy vào ba lô. Tichuot ngủ dậy thì oái oăm thay, mải ngồi bên bếp lửa sưởi ấm nên quên béng mất chuyện kia. Đến lúc lên đường thì mọi người thống nhất là để hết ba lô lại, kể cả cuộn giấy chết tiệt kia vẫn nằm im trong ba lô của Tuấn Móm.

Đến lúc leo được hai phần ba quãng đường, đang lúc gay cấn nhất giữa muôn vàn đá tai mèo lởm chởm thì tichuot lại lên cơn tứ khoái. Cơ mà lúc đó thì chẳng có giấy tờ gì mang theo cả, xung quanh thì cũng toàn đá là đá, cơn cực khoái của tichuot thì cũng không có cách nào ngăn lại được cả. Chỉ còn mỗi chiếc khăn mặt của Tuấn Móm là vẫn thập thò trong túi áo khoác của lão, mềm mại và trắng muốt. 

Tichuot đành hỏi Tuấn Móm "cho em mượn cái khăn của anh cái", Tuấn Móm sững người, tiếc đứt ruột nhưng vì đại cuộc không thể không đưa khăn cho tichuot, đành ngập ngừng lôi cái khăn yêu quý của lão ra đưa cho tichuot sử dụng. Tichuot hôm đó được thưởng thức khoái cảm ở độ cao gần 1000m, lại còn bằng khăn mặt vừa mềm, vừa sạch của Tuấn Móm nữa, thực là không gì bằng. 

Tôi đành vỗ vai động viên Tuấn Móm, "thôi lần sau giống em đây này, mang một gói khăn ướt đi, dùng để lau mặt, lau trán hay lau cái gì cũng được, xong là vứt đi luôn, chứ dùng khăn mặt để làm cái việc kia nó hơi lãng phí".

3 nhận xét:

  1. Câu chuyện này hài quá trời.haha

    Trả lờiXóa
  2. hi anh, có phải anh trước học aikido ở ngoại thương và làm ở tôn austnam không

    Trả lờiXóa
  3. Phải rồi, nhưng không phải tôn Austnam mà là BHP

    Trả lờiXóa