Rất may là trận mưa hôm qua không làm cho con đường đất này trở nên nhão nhoét.
Con đường lại men theo những sườn núi cheo leo, đi xe máy mà cũng bị say.
Xe tôi lao qua một con dốc với đá tai mèo lởm chởm sắc như dao thì tới một cái thác nước xinh xắn tuyệt đẹp ngay bên cạnh đường.
Con đường đi Phình Hồ dần chìm vào làn mây kỳ ảo.
Đường đi vắt vẻo lên đỉnh núi.
Tôi đang say sưa với cảnh sắc thì nhìn thấy cảnh này.
Tôi tiến lại gần xem thế nào.
Nếu tôi không nhầm thì đây chính là đoạn đường này ngày xưa.
Con đường lát gỗ được chống vào vách núi bằng những cây xà beng ngày xưa, nhìn thì mỏng manh nhưng lại cực kỳ chắc chắn. Đây là cái hình ảnh ấn tượng nhất về Phình Hồ mà tôi đã xem trong cái topic "Xa ngái Mù Căng Chải - Rùng rợn Háng Tề Chơ" của lão Du năm xưa. Dừng lại đây, tôi bồi hồi ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, chắc là đã thay đổi rất nhiều so với ngày lão Du đi phượt qua đây. Không còn những đoàn ngựa kĩu kịt thồ pơ mu nữa.
Sau ngày lão Du post cái topic kia lên, sau đó có một bài viết tương tự về nạn phá rừng pơ mu trên báo An ninh thế giới, bọn giang hồ còn đồn đại rằng, công an đã cho người lên bắt hết lâm tặc, phá con đường xà beng để lâm tặc hết đường đi. Thế rồi bọn lâm tặc hết đường sinh sống, chúng cho rằng chỉ vì mấy đứa Kinh đi xe máy tới, đến lần mò dò la rồi chụp ảnh lung tung mà làm lộ con đường pơ mu của bọn chúng, nên thề rằng hễ cứ thấy đứa Kinh nào đi xe máy đeo máy ảnh lên đây là bắn bỏ ngay. Bọn giang hồ tin là thế, không ai dám bén mảng đến chỗ này nữa và cung đường Phình Hồ này dần trở thành chuyện cổ tích.
Giờ đây, đoạn đường này đã được nhà nước đầu tư, phá núi mở đường để nhân dân đi lại dễ hơn. Đường làm xong nhưng không biết phạm vào long mạch thế nào mà cả vạt núi đá nứt toác ra và rơi xuống lấp lấp kín đường đi khiến người dân lại phải vất vả.
Cả đống đá nằm chình ình thế này chắc vài tháng rồi mà chẳng có ai nhòm ngó tới.
Làm thế nào mà đi qua được đây.
Hóa ra ngay bên cạnh con đường bị sạt, bà con đã tự khai thông một con đường mòn bé tẹo sát bờ vực.
Con đường này dường như là một đoạn suối lổn nhổn đá cuội và rất trơn.
Lạy trời đừng có lộn cổ xuống vực, thôi thì cứ xuống dắt xe cho chắc ăn, đi đến giờ này mà rơi xuống vực thì nhục lắm. Ngày trước đội lão Du chuyến đó đã có 1 xe rơi xuống vực sâu xong kéo lên được nhưng là xe nữ, con cào cào này mà rơi thì chắc phải lấy tời mà tời lên. Giá mà còn cái đường xà beng thì dễ đi biết bao nhiêu, phóng vèo một cái là qua.
Đi qua đoạn cầu xà beng năm xưa thì đường cũng nhẵn và rộng hơn.
Lại chuẩn bị đi trong mây.
Sắp lên tới đỉnh Phình Hồ rồi.
Cao quá.
Còn chút nữa thôi là tới.
Con đường bắt đầu chạy ven rừng.
Sao tôi lại cứ thích rừng thế nhỉ, hay là mình cũng giống Tristan trong Huyền thoại mùa thu.
Ngắm mãi mà không chán.
Nhà thế này mới sướng chứ.
Ánh mặt trời cũng bị mây che phủ trở nên nhòe nhoẹt.
Phình Hồ đây rồi.
Ẩn hiện trong mây, đẹp quá.
Chạy qua khúc cua này thì tôi đi vào trung tâm xã Phình Hồ.
Đâu rồi những con đường bé nhỏ khúc khuỷu men theo sườn núi với đoàn ngựa thồ, đâu rồi những mái nhà pơ mu thâm đen trong sương gió.
Chỉ nhìn thấy mấy cái mái tôn xanh xanh đỏ đỏ lạc lõng giữa không gian mây trời với con đường bê tông lạnh lùng chạy dài đầy hàng quán hai bên.
Ngôi trường mới xây.
Đường bê tông mới đổ.
Chỉ có mây là vẫn như xưa.
Tôi vào một quán nước ven đường ngồi nghỉ. Gọi là quán nước nhưng thực ra nó như một hiệu tạp hóa, trên trời dưới bể cái gì cũng có. Ông chủ quán người Kinh hất hàm hỏi tôi uống gì, tôi hỏi bác có cái gì lạnh uống không. Ông ta dắt tôi ra cái tủ cấp đông chuyên dụng, mở nắp ra và chỉ vào trong, cái gì cũng có, thích chọn gì thì chọn.
Tôi chọn một chai bia Hà Nội ướp lạnh, mở nắp chai và tu ừng ực, đúng là lạnh thật, tê hết cả lòng.
Trong lúc tôi ngồi uống bia, mấy anh Mông xúm xít bu quanh chiếc cào cào của tôi, sờ nắn rồi ngồi thử, lắc lắc tay lái cười hỉ hả. Một anh cu Mông với mái tóc kiểu Hàn Quốc gạt mấy anh kia ra rồi nhảy phóc lên xe, vẫy tay gọi tôi, Cái nút để nổ máy ở đâu vớ? Tôi cười, xin bố, nó mà dựng đầu lên lăn kềnh ra đấy thì chết con. Tôi trả tiền ông chủ quán rồi lên xe rời Phình Hồ trong ánh mắt lạ lẫm của đám người ngồi ở quán, về nhà thôi.
Tôi chọn một chai bia Hà Nội ướp lạnh, mở nắp chai và tu ừng ực, đúng là lạnh thật, tê hết cả lòng.
Trong lúc tôi ngồi uống bia, mấy anh Mông xúm xít bu quanh chiếc cào cào của tôi, sờ nắn rồi ngồi thử, lắc lắc tay lái cười hỉ hả. Một anh cu Mông với mái tóc kiểu Hàn Quốc gạt mấy anh kia ra rồi nhảy phóc lên xe, vẫy tay gọi tôi, Cái nút để nổ máy ở đâu vớ? Tôi cười, xin bố, nó mà dựng đầu lên lăn kềnh ra đấy thì chết con. Tôi trả tiền ông chủ quán rồi lên xe rời Phình Hồ trong ánh mắt lạ lẫm của đám người ngồi ở quán, về nhà thôi.
Con đường từ Phình Hồ về Văn Chấn đang được hoàn thiện nốt.
Công nhân đang ngày đêm mở đường cho phẳng và rộng hơn. Chỉ năm nữa là xe bốn chỗ có thể phi lên Phình Hồ để ăn thịt thú rừng.
Tôi lao xe vun vút trên con đường mới mở, xuyên qua những đồi chè ra quốc lộ 32.
Bức ảnh cuối cùng trên con đường offroad trước khi gặp quốc lộ 32.
Chạy về đến gần Sơn Tây thì lúa đã chín hai bên đường.
Chỗ này chỉ ít năm nữa sẽ được lấp cát để làm khu đô thị mới.
3h chiều thì tôi về đến nhà , quay lại với cuộc sống hàng ngày với những lo toan và đối phó. Thi thoảng lại dở quyển bản đồ gối đầu giường ra ngẫm nghĩ, ao ước xem nơi đi tiếp theo là đâu nhỉ? có lẽ sẽ là Tây Nghệ An chăng?
Topic này tôi xin dành tặng tất cả bạn bè của tôi, những người mà tôi yêu quý. Cám ơn tất cả mọi người đã chú ý theo dõi và cổ vũ cho tôi trong chuyến đi này.
Bác ơi ! Cái này in ra thành sách đi ! Bác thật tuyệt, nếu không có bác thì bọn Sài Phố kiểu tui hết kiếp cũng không biết được những thứ như vậy...
Trả lờiXóaCám ơn bác thật nhiều !
rất cảm kích, e sinh cùng ngày với bác nhưng kém bác 1 giáp. hy vọng 1 ngày nào đó cũng có dịp tung hoành trên mọi nẻo đường của Tổ quốc thân yêu như Bác.
Trả lờiXóaTuyệt quá bác ơi, ngồi đọc tất cả mà như muốn nín thở thì sững sờ, thích thú và cả ghen tị, ước ao...
Trả lờiXóa