Chủ Nhật, 21 tháng 10, 2012

Pa Vệ Sủ những ngày thu nắng và mưa - P6

Anh con trai lớn chắc vừa đi tắm về, tay còn xách cái cuốc dài hơn cả người.



Người bố trẻ với thể hình cường tráng và cậu con trai.



Tôi móc túi lấy một phong lương khô ra đưa cho cậu bé ăn chơi.



Bên ngoài Trí còi đang phát quần áo cho các em nhỏ.



Để xem có vừa không nào.

 
Vào một gia đình khác, bà mẹ đang ngồi sảy thóc.



Một bà già La Hủ trong ngôi nhà vách nứa đơn sơ.



Trí còi và lũ trẻ La Hủ bản Thò Ma.



Một kỷ niệm đáng nhớ nơi biên giới Pa Vệ Sủ.

 
Chúng tôi tiếp tục đi sang thăm điểm trường Thò Ma nằm ngay cạnh bản. Rất may là anh Dũng, hiệu trưởng và gia đình cũng đang ở trong trường.



Lớp học với bàn ghế mới toanh.



Cô giáo đang soạn bài.



Bảng công tác.



Phân công công việc.



Chụp ảnh kỷ niệm với thầy hiệu trưởng.

 
Ngoài sân trường, lũ trẻ đang chơi bắn bi với nhau, trò chơi mà ngày xưa còn bé, tôi cũng rất thích chơi.



Dí bén phát...



Một cậu bé La Hủ mon men ngồi xem.



Còn cô bé này thì đứng tần ngần ngó chúng tôi.



Một cô bé con rất xinh xắn.



Một bà già La Hủ nhìn rất giống thổ dân da đỏ trong phim Mỹ.

 
Ngồi chơi nói chuyện với anh Dũng hiệu trưởng một lúc lâu, anh rất nhiệt tình mời chúng tôi ở lại ăn cơm với nhà trường, tuy nhiên chúng tôi đã trót hẹn với các anh biên phòng sẽ quay lại đồn ngay nên đành cám ơn và xin phép anh Dũng để quay lại đồn biên phòng sớm.

Đến 4h thì chúng tôi chia tay mọi người ở bản Thò Ma để trở về đồn biên phòng.

Đii đến đoạn đường này thì đến lượt Trí còi mất lái lao xe xuống rãnh, phải 3 người mới lôi được chiếc xe lên.



Trẻ em ở đây vẫn cần nhiều quần áo lắm.



Ruộng bậc thang vẫn còn đang gặt dở.



Một phần núi rừng cũng đã biến thành ruộng nương để canh tác.

 
Một cây cầu treo nằm tít phía dưới.



Trời bỗng trở nên xầm xì, có thể nhìn thấy rõ một trận mưa đang từ từ tiến tới.

Bảy sắc cầu vồng Pa Vệ Sủ.



Vừa kịp về tới đồn 307 thì trời lại đổ mưa to. Ngoài sân, các chiến sỹ đang chơi dở một trận bóng chuyền, mặc kệ trời mưa, các anh vẫn chơi say sưa.



Có vẻ như các anh đã quen với sự đỏng đảnh của đất trời Pa Vệ Sử, chợt nắng, chợt mưa, mưa trong nắng, nắng trong mưa, chơi bóng hay chơi mưa đây?

 
Thực ra lần này lên Pa Vệ Sủ, tôi rất muốn ngủ lại một đêm ở đây, cùng giao lưu với các chiến sỹ biên phòng để tìm hiểu thêm về phong tục tập quán, lịch sử và hiện tại nơi đây, những điều hay ho, lý thú về thiên nhiên, về những khó khăn và trải nghiệm của những con người đã và đang gắn bó với mảnh đất này. Tuy nhiên thì các bạn đồng hành lại muốn trở về với cuộc sống hiện đại ở thị trấn nên tôi cũng đành chia tay với các anh biên phòng hiếu khách để trở về Mường Tè mặc dù các anh rất nhiệt tình giữ lại chơi ở đồn đêm nay.

Đành chia tay sớm với Pa Vệ Sủ, không biết đến bao giờ mới được quay lại đây lần nữa, lúc đó mọi vật chắc cũng đã thay đổi hết rồi.



Chỉ đôi năm nữa là con đường sỏi đá này sẽ được thay thế bằng đường bê tông.



Dừng chân làm một hớp rượu chia tay Pa Vệ Sủ.

 
Tự dưng lúc này tôi thèm có cảm giác được độc hành như những chuyến đi trước của tôi, tự do tự tại để hòa mình với thiên nhiên, với những người tôi tình cờ gặp trên đường, cùng họ chia sẻ những tâm sự, tình cảm, bỏ qua mọi sự phân biệt về dân tộc, về giàu nghèo, về địa vị xã hội, về quan điểm lối sống... những điều mà thực chất, là... vô nghĩa.
Tôi đi chầm chậm phía sau tất cả, cố gắng tận hưởng từng hơi thở, từng gốc cây, ngọn cỏ trên con đường. Bỗng nhìn bên trái con đường, trên triền đồi có một ngôi nhà vách nứa xác xơ, chẳng biết có ai ở trong không, tôi dựng xe lại và trèo lên chơi, hi vọng có thể gặp một ai đó.



Bên trong túp lều đó là một cái chõng phên nứa tiêu điều, một chiếc chăn của ai đó còn chưa gấp, một chiếc quần thâm, lỏng chỏng mấy bộ nồi còn chưa rửa, bếp lửa đã nguội ngắt nhìn giống như một cái nhà mồ mà tôi vẫn hay gặp trên đường.



Kể ra với một thằng như tôi thì chỗ này cũng có thể là chỗ nghỉ tuyệt vời cho một đêm giữa rừng như thế này, chỉ cần nhóm lửa lên, một bình rượu và phong lương khô là có thể được trải nghiệm một đêm hoang dã tuyệt vời. Nhưng thôi, vẫn phải lên đường đi tiếp.



Đứng từ lều nhìn xuống phía dưới, chẳng có một bóng người nơi đây.

1 nhận xét:

  1. Rất thích suy nghĩ và cảm giác này của anh: "Tự dưng lúc này tôi thèm có cảm giác được độc hành như những chuyến đi trước của tôi, tự do tự tại để hòa mình với thiên nhiên, với những người tôi tình cờ gặp trên đường, cùng họ chia sẻ những tâm sự, tình cảm, bỏ qua mọi sự phân biệt về dân tộc, về giàu nghèo, về địa vị xã hội, về quan điểm lối sống... những điều mà thực chất, là... vô nghĩa.
    Tôi đi chầm chậm phía sau tất cả, cố gắng tận hưởng từng hơi thở, từng gốc cây, ngọn cỏ trên con đường"

    Trả lờiXóa