Thứ Sáu, 1 tháng 4, 2011

Khám phá Pờ Ly Ngài, Nàng Đôn phần 4

Bản làng mịt mờ trong mây mù dù đã là 11h trưa.


Chúng tôi dựng xe ở đầu bản, hỏi thăm lũ trẻ đường vào nhà ông Sú.


Đường vào nhà ông Sú đây, thấy bảo là ở tít trên đỉnh núi, chỗ cao nhất của bản.


Đường đến nhà ông Sú dốc ngược lên núi.


Đến một cái ngã ba thì rẽ bên trái.


Bản làng như nằm giữa rừng thông, thứ cây chịu được giá rét, sương tuyết của mùa đông.


Nơi đây mùa đông chắc rất lạnh, băng giá và tuyết là chuyện không phải hiếm.

Sương đọng khắp nơi.


 Một ngôi nhà Mông khá to.


Nhà người mông ở đây chủ yếu làm từ tre nứa và thân cây gỗ thông nhỏ, mái lợp bằng tấm phibro xi măng. Không giống như ở Tây Yên Bái hay Sơn La được làm 100% bằng gỗ pơ mu. Điều này cũng chứng tỏ rừng nguyên sinh ở đây đã biến mất từ lâu. nhà cửa, phên dậu chỉ được làm bằng tre nứa rất đơn sơ. Xung quanh nhà chất đầy củi lấy từ rừng về. Củi là thứ tối quan trọng ở đây. Củi để nấu nướng hàng ngày, củi để sưởi trong mùa đông. Nếu không có củi, sẽ vừa bị đói, vừa bị lạnh. Do vậy họ phải đi kiếm củi hàng ngày, liên tục liên tục.

Chuồng lợn


 Hàng rào nứa.


Chú cẩu này cứ bám lẵng nhẵng theo tôi sủa inh ỏi.


Chợt bắt gặp 3 mẹ con đi đâu về.


Nhà của chị ở đây, 3 cô con gái bé tý.


Chúng tôi tiếp tục thẳng hướng đỉnh núi đi lên tiếp.
Trên núi vẫn còn ruộng bậc thang, sát với nhà.


Ngôi nhà này có treo một lá cờ hình vuông, không biết có phải là dấu hiệu nhà có tang hay không.


Càng lên cao đường càng khúc khuỷu khó đi.


Một thửa ruộng khá rộng trên gần đỉnh núi.

 
Nhà ông Sú đây rồi.


Nhà ông Sú đứng chơ vơ tít trên đỉnh núi, cao nhất cả bản. Sau này tôi mới biết con trai ông Sú chính là trưởng bản. Ngôi nhà đơn sơ này chắc đến mùa đông thì rét lắm, xung quanh trống hoác, gió thổi lộng cả óc.


Vách nhà được đan bằng thân cây nứa mỏng dính và nhiều khe hở.


Hai thằng đứng ngoài gọi ầm lên "ông Sú ơi" mà chẳng thấy ai thưa.


Hét mãi đập cửa thình thình mới thấy trong nhà có tiếng lục đục rồi có người cọt kẹt ra mở cửa. Hóa ra có 2 đứa bé ở trong nhà, nhìn chúng tôi như ở trên trời rơi xuống khúc khích cười.




Tôi hỏi hai đứa trẻ là ông Sú có nhà không, hai đứa chỉ cười và lắc đầu, tôi lại hỏi thế bố mẹ có nhà không, lại lắc đầu. 


Thế có chán không, chẳng biết làm thế nào, chúng tôi vẫy tay chào lũ trẻ rồi lại đi bộ xuống núi.

Xuống dưới đường cái, chúng tôi đứng trước một ngôi nhà có vườn dong riềng trước cửa.

Trong nhà có một người phụ nữ đang dọn dẹp nhà cửa, tôi hỏi chị ta mấy câu nhưng chỉ thấy chị ta đáp lại "Chư pâu, chư pâu".
Vấn đề là bây giờ phải kiếm được chỗ để ngủ đêm nay ở đây vì tôi biết là đi tiếp lên đỉnh núi không còn nhà dân nữa. Đang lúng túng không biết làm thế nào thì chúng tôi nhìn thấy một bác Mông vác một thân cây to và dài đi tới.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét