Chợ hôm nay họp khá thưa thớt, có lẽ đang ngày mùa, bà con đang bận thu hoạch.
Một chị người Dao đỏ có trang phục rất lạ. Người Dao đỏ ở đây cũng cạo đầu như người Dao đỏ ở Sì Lờ Lầu, nhưng trang phục thì khác dù màu chủ đạo cũng là màu đỏ. Họ không có những phụ kiện bằng bạc kèm theo cầu kỳ như người Dao đỏ ở Sì Lờ Lầu. Đặc biệt là ở đây, họ đội một cái mũ hình vuông rất cao chứ không đội mũ hình nón như Sì Lờ Lầu.
Bà cụ thấy tôi chụp ảnh, liền ngồi hát một hôi một hồi cho tôi nghe mấy bài hát bà bảo là để hầu thánh một cách say xưa. Không nghe thì hơi bất lịch sự, nghe thì bà cụ lại càng được thể hát hết bài này đến bài khác, mãi mới chào bà để đi chỗ khác được.
Trong quán đồ đạc nấu nướng khá ngăn nắp gọn ghẽ.
Ở đây có một món khá đặc biệt là bánh gật gù, có lẽ, tại khi gắp lên, nó gật gật gù gù nên gọi là bánh gật gù chăng? Thực ra, đó là bánh phở, cuộn tròn lại rồi cắt đầu cho phẳng, xếp vào đĩa, chấm với xì dầu tỏi hoặc nước dùng.
Đánh chén xong xuôi thì bỗng có một bạn cầm chén rượu sang mời chúng tôi. Hóa ra nhìn bộ dạng chúng tôi, đoán là dân phượt lên đây chơi nên anh bạn sang giao lưu làm quen.
Làm quen nói chuyện một hồi, trao đổi số điện thoại cho nhau để khi nào có dịp lên đây sẽ gặp gỡ thêm, chúng tôi chia tay rồi đi về nhà nghỉ để thu xếp đồ lên đường đi dọc đường tuần tra biên giới về Móng Cái rồi về Hà Nội.
Có lẽ sẽ phải có một chuyến đi nữa để tìm hiểu sâu hơn về vùng đất Bình Liêu này để khám phá được nhiều hơn nữa, rất tiếc vì thời gian quá ngắn, chúng tôi chỉ kịp thu thập những hình ảnh rất khái quát mà thôi.
Một cụ già đang ngồi đan lưới trên đường về nhà nghỉ.
Về nhà nghỉ, chúng tôi thu dọn đồ đạc rồi lên đường đi ngay. Tuyến đường tuần tra biên giới Hoành Mô - Móng Cái với nhiều điều thú vị còn đang chờ đợi chúng tôi phía trước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét