Một xác cây cổ thụ đổ ngang với loằng ngoằng rễ cây, phải vượt qua.
Tuấn Móm qua trước.
Rồi đến lượt tôi.
Thân cây cực kỳ trơn.
tichuot bắt đầu leo qua.
Tên này đúng là một cao thủ leo núi, nhẹ nhàng leo qua như một con báo.
Tiếp tục trèo qua một cành cây nhỏ xíu để vượt qua khe đá, lạy trời nó đừng có gãy.
Lại tiếp tục xuyên sâu vào rừng già Xuân Sơn.
Cả đoàn luồn lách trong đám lá rừng um tùm, trời se lạnh nhưng mồ hôi đã ướt đẫm quần áo.
Cao thủ leo núi Sài Gòn tichuot vẫn chưa cảm thấy mệt mỏi gì cả.
Tôi và Tuấn Móm đã bắt đầu thấm mệt.
Lại bám vách đá leo lên.
Toàn đá tai mèo sắc nhọn.
Cả cánh rừng yên tĩnh đến tuyệt đối, chỉ có 4 chúng tôi đang hì hục leo trèo.
Vừa leo lên khỏi mô đá thì tôi nghe thấy Tuấn Móm hét lên "Thôi bỏ mẹ rồi". Tôi giật mình tưởng lão bị rắn cắn hay đá rơi vào chân vội quay lại, thấy Tuấn Móm mặt đần thối nhìn quả giày cảnh sát cơ động của lão trân trân. Hóa ra là một bên giày đã tung đế ra. Tuấn Móm lầm bầm chửi bậy, "TS, thế này có giết người không?" Tôi đế thêm, "Thế này mà lúc đang oánh nhau với địch, chạy tung giày ra như thế này chắc chỉ có ăn đạn".
Tuấn Móm liền ngồi bệt xuống đất, mở túi lấy ra một bộ multitool lão khoe là quà của Voòng Ngẩu Pín mang từ tận Anh Quốc về tặng, loay hoay xuyên lỗ rồi dùng một sợi dây ni lông bé tý ra để buộc lại cái đế giày.
Tôi nhìn thấy ngứa mắt liền bảo lão, cái dây bé tý thế kia thì anh đi được mấy bước là đứt. Lấy cái cuộn dây thừng của anh ra, cắt lấy một đoạn rồi buộc chằng xung quanh cổ chân thì mới đi được. Đến nước này mà còn tiếc đoạn dây.
Tuấn Móm đành nghiến răng móc ba lô của lão lấy ra cuộn dây thừng rồi cắt một đoạn rồi buộc như tôi bảo. Cơ mà lão vẫn tiếc của giời, cắt một đoạn ngắn tý để buộc.
Trong lúc đợi Tuấn Móm sửa giày, chúng tôi cũng tranh thủ nghỉ ngơi uống nước.
Trên tảng đá đằng kia có một chiếc quần dài của ai đó vứt lại.
Rất nhiều cây to.
Giày Tuấn Móm đã buộc xong, thôi lên đường tiếp nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét