Đất có thổ công, sông có hà bá, thôi thì đã đặt chân tới đây, cũng nên để lại một vật gì đó cho sơn thần thổ địa, ước nguyện mọi người sẽ trở về bình an, vui vẻ.
Tôi tháo chiếc móc chìa khóa ô tô của tôi ra và để lại trong một hốc đá trên đỉnh núi Cẩn.
Cầu chúc mọi người sẽ luôn mạnh khỏe, may mắn.
Chẳng có sâm banh để ăn mừng, chỉ có phong Sô cô la của lão Tuấn Móm bẻ ra chia nhau.
Chụp ảnh kỷ niệm trên đỉnh núi Cẩn nào.
Tuấn Móm, lần đầu tham gia một chuyến đi rừng.
Anh Kim, người dẫn đường nhiệt tình, thông thạo và hiền lành chịu khó.
Ngắm cảnh một lúc, chúng tôi phải khẩn trương xuống núi, trở về lán lấy đồ rồi về bản Cỏi lấy xe kịp trước khi trời tối.
Chúng tôi về đến lán thì cũng đã đến trưa, ăn vội mấy miếng lương khô, bơm thêm nước nhét vào ba lô, thu dọn đồ đạc, chúng tôi nhét tất cả máy ảnh vào ba lô rồi khẩn trương xuống núi.
Quá trình xuống núi thực sự rất vất vả và nguy hiểm, hơn nưa sức lực cũng đã tiêu hao nhiều sau hơn một ngày leo núi nên đi khá vất vả. Tôi ngã oành oạch mấy lần và bị gai cào sứt sát hết cả mặt mũi. Đến gần 5h chiều thì cả bọn mới lê bước được tới bìa rừng, mệt không thể tả nổi.
Thôi thế là đã rất may mắn, trở về an toàn và đạt được mục tiêu đã định.
Tranh thủ chụp nốt một kiểu trước khi ra khỏi rừng.
Lội qua suối về đến bản Cỏi thì ôi thôi, hai lốp xe của tôi đã bị xịt lép.
Nhìn hai chiếc nắp van bị mất, tôi đoán có kẻ nà đó cố tình xịt lốp xe tôi ra chứ không phải bị thủng. Tôi liền nhờ anh Kim kiếm hộ một cái bơm rồi bơm lại xe.
Tuấn Móm còn khỏe nhất nên bơm rất hăng.
Quả đúng như tôi dự đoán, bơm căng lên, xe lại đi tốt. Chúng tôi chất đồ lên xe rồi leo ngược trở ra bản Dù để tắm rửa, nghỉ ngơi rồi ăn tối.
Thịt don đã được cho vào nồi và chuẩn bị xào lên.
Cua núi, đặc sản Xuân Sơn hấp bia.
tichuot hì hục pha nước chấm để chấm cua.
Cơm được dọn ra, chuẩn bị đánh chén nào.
Tất cả cùng nâng ly chúc mừng chuyến đi đã thành công mỹ mãn. Mọi người trở về an toàn và mạnh khỏe.
Vậy là chuyến đi chinh phục đỉnh núi Cẩn tại VQG Xuân Sơn của chúng tôi đã khép lại. Các thành viên lại quay về với thành phố, với cuộc sống thường nhật mang theo những cảm xúc thật tuyệt của chuyến đi. Liệu chúng tôi có dịp nào đó để cùng quay lại đây với nhau không nhỉ? Chắc là rất khó đấy. Tuy nhiên điều đó cũng không quan trọng. Một lần là đã đủ để nhớ suốt đời rồi. Biết đâu, sau này, chúng tôi lại có cơ duyên cùng hội ngộ trên đỉnh một ngọn núi khác, một khu rừng khác để cùng ôn lại những kỷ niệm, những hồi hộp, những tình huống cười đến chảy nước mắt của chuyến đi này.
sap tet roi ko biet bat tram dao co di dau
Trả lờiXóa