Ánh mặt trời đan xen trong làn sương sớm, lộng lẫy và mời gọi.
Lạnh lắm cho những người đưa tiễn
Tôi là kẻ vô gia cư ra đường thật sớm
Chờ trăm hiu quạnh ở xa về
Đường vắng thấp thoáng sương.
Có một bãi đất trống khá rộng, chỗ này có thể cắm trại được đây.
Bên cạnh có một khe nước ngầm trong vắt, có thể dùng để ăn uống sinh hoạt được đây.
Tôi lấy đồ nghề ra để chuẩn bị chụp ảnh tự sướng, một chiếc tripod spider vô cùng tiện dụng cho những chuyến đi phượt, nhẹ, gọn và chắc chắn.
Nghịch ngợm chán chê với máy ảnh, chúng tôi lại trở về thị trấn để xem chợ phiên Bình Liêu sáng Chủ Nhật có gì vui không.
Trên đường về qua mấy căn nhà cổ.
Tầng 2 thực ra là một cái gác xép bằng gỗ có một cầu thang nhỏ đi lên.
Ngoài hiên có một bác đang chơi với các cháu.
Thấy chúng tôi có vẻ thích thú với căn nhà, một bác trai ở trong đi ra mời chúng tôi vào nhà chơi.
Bác giới thiệu tên là Quang, sáng ra nhà chưa đun nước để pha trà, thôi thì uống tạm ít "nước trắng" cho vui vậy. Chúng tôi tưởng "nước trắng" là nước đun sôi để nguội như ở nhà vẫn thường gọi nên vui vẻ cảm ơn bác Quang. Ai dè thấy bác Quang lôi ra một chai nước, mở ra có mùi thơm như mùi rượu rồi rót đầy ba chén.
Nói chuyện một lúc, tôi mới vỡ lẽ hóa ra khu này đúng là khu người Hoa kiều ngày xưa thật. Trước năm 1978, thị trấn Bình Liêu vốn toàn người Hoa sinh sống là chính, đến năm 1978, quan hệ hai nước căng thẳng, người Hoa bỏ hết nhà cửa ở đây về bên kia biên giới. Giờ đây, cả thị trấn chỉ còn sót lại vài ngôi nhà cổ, số còn lại đã bị đập bỏ để xây nhà mới, thật là đáng tiếc. Không biết sau này, họ có còn giữ được những ngôi nhà như thế này không, một chứng tích lịch sử vô giá, tiếc quá, tiếc quá.
Đang ngồi nói chuyện thì bỗng thấy một cô gái từ trong chạy ra. Cô ta tươi cười chào chúng tôi và bỗng hỏi một câu làm tôi giật cả mình. "Có phải một trong hai anh là anh Bát Trảm Đao phải không?". Ồ, lạ thật, sao ở tận đây lại có người biết mình nhỉ, quả là bất ngờ.
Hóa ra cô này có một cô em gái, chắc là cũng đọc bài của tôi trên phượt. Hôm qua nhìn thấy chúng tôi đang trên đường ra cửa khẩu Hoành Mô, nhìn thấy chiếc cào cào của tôi nên đoán ngay ra. Thực là một sự tình cờ thú vị.
Hai thằng chụp ảnh kỷ niệm với cô gái Bình Liêu.
chuc bat tram dao co mot chuyen di vui ve va thu vi
Trả lờiXóa