Thứ Hai, 19 tháng 12, 2011

Chinh phục núi Cẩn, VQG Xuân Sơn, Phú Thọ P14

Đỉnh núi Cẩn này, theo lời anh Kim thì có rất ít người lên tới đây. Đoàn chúng tôi là đoàn thứ hai đặt chân đến đỉnh núi này sau một đoàn nghiên cứu khảo sát sinh vật cách đây khá lâu. Ngay cả với những người dân ở bản Cỏi và bản dù này, số người lên tới đỉnh núi này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Bám vào vách đá mà leo.


Qua nốt vách đá này là sẽ lên tới đỉnh núi.


Cẩn thận tuyệt đối không để trượt chân.


Cứ lần theo bước chân người đi trước mà leo.


Cây cối ở chỗ này vì không có đất mấy nên chẳng có chỗ để rễ ăn sâu, chỉ bám hờ vào vách đá nên phải hết sức cẩn thận khi bám vào, không là đu người lên sẽ bị bật gốc và ngã.


Chỉ vài bước chân nữa là chúng tôi sẽ lên tới đỉnh núi Cẩn.


Cành gần tới đỉnh núi, mọi thứ càng nhỏ lại, không gian phía dưới trải rộng ra trước mắt, sâu hun hút.


Rừng Xuân Sơn mênh mông ở phía dưới. Những thân cây cổ thụ cao hàng chục mét giờ nhìn bẽ xíu như những cây diêm ở tít phía dưới.


Bao giờ mới được đặt chân lên hết khu rừng này?


Một pha leo trèo rợn người nữa của tichuot để vượt qua một vách đá sát bở vực, phía dưới là vực sâu hàng trăm mét, chỉ cần một sơ xuất để trượt trân là sẽ phải trả giá rất đắt.


Lấy hết sức đu lên nào.


Đỉnh núi Cẩn đây rồi


Tichuot đờ người ngắm nhìn cảnh sắc xung quanh.


Cả một vùng rừng nguyên sinh trập trùng trên những dãy núi đá vôi. Có lẽ là nhờ rừng mọc trên núi đá cheo leo thế này mà vẫn còn được tồn tại đến ngày nay.


Cả quả núi to là thế nhưng lên đến đỉnh thu lại chỉ còn vài cục mét vuông, lơ thơ ít cây bụi.


Tuấn Móm lên đến đỉnh núi đờ hết cả người, vừa thích thú, vừa ... sợ, chả dám đứng thẳng lên mà đi.


Tichuot sung sướng khi lên tới đỉnh núi.


Tichuot không nén nổi đam mê, lục ba lô lấy máy ảnh rồi liều mạng leo ra mỏm đá xa nhất để chụp ảnh.


Chúng tôi leo lên đỉnh núi theo hướng thoải nhất của quả núi Cẩn, lên tới đây mới thấy bên kia và vách núi dựng đứng, cao đến hoa cả mắt.


Đứng đây mới thấy mình thật bé nhỏ.


Và thế giới thực là rộng lớn.


Và mình là một phần của thế giới này.


Một phút tĩnh lặng với chính mình trên đỉnh núi, suy ngẫm lại những điều mình đã trải qua, nhìn lại con đường mình đã đi qua.


Đứng trên đỉnh núi, mọi thứ như khác hẳn so với dưới chân núi, chúng ta được nhìn thấy và chứng kiến những cái mà khi còn ở đưới chân núi, ta chẳng bao giờ thấy được.


Và tự hỏi, đích đến của cuộc đời ta là cái gì?


Và ta, quả là một người cực kỳ may mắn, đã được sinh ra trên cõi đời này.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét