Nghỉ ngơi một lúc, chúng tôi lại tiếp tục rong ruổi trên những con chiến mã, đường về Pắc Bó vẫn còn xa ngất.
Chạy qua một đoạn đường đất, thứ đường mà chúng tôi ưa thích nhất, giá như đâu cũng có những con đường vừa êm vừa mát vừa đẹp như thế này.
Dẫu có chút bùn lầy cũng chẳng sao.
Đoạn đường với cảm giác thiên nhiên rất gần gũi.
Nền đường toàn đất nên rất dễ bị sạt lở.
Phía dưới là ruộng lúa.
Rồi lại đến dường nhựa mới làm.
Vỡ đất
Thẳng tiến tới Thông Nông nào.
Phía cuối là một con đường vắt vẻo bên sườn núi.
Một đoạn đường lại bị sạt, chỉ còn vừa cho xe máy đi qua.
Chạy hết tốc lực cho kịp nào.
Trời nắng mà sao đường sạt lắm thế cơ chứ.
Đi qua đoạn sạt lở thì một thung lũng nhỏ xinh rất đẹp hiện ra trước mắt chúng tôi.
Ta trốn vào mênh mông
Mặc kệ trời không gió
Trong chiều thung lũng nhỏ
Lượm chút buồn chơi vơi.
Nhưng đường xuống thung lũng cũng bị sạt nhiều.
Cẩn thận kẻo ngã.
Chưa bao giờ tôi thấy một quả núi trồng toàn ngô như thế này.
Con đường ngoằn ngoèo dưới thung lũng.
Lại đến đường nhung lụa rồi, có một gia đình đang đi đâu về.
Một đoạn đường xanh mươn mướt.
Chẳng gì thú vị bằng rời bỏ đô thị ồn ào để du hành với thiên nhiên như thế này.
Xã Cần Nông, một địa danh nghe có vẻ rất cách mạng.
Tăng tốc nào!
Lại đường xẻ núi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét