Tôi tranh thủ tháo hết đồ đạc ra khỏi xe để cho xe nhẹ, cới áo, mũ để sang một bên để sẵn sàng đẩy xe khi có người tới giúp. Ngồi đợi nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy có một bóng người, tôi định quay lại chỗ cái xe Win Tàu dựng giữa đường để tìm chủ nhân của nó giúp tôi đẩy xe qua. Đúng lúc đó thì có tiếng xe máy từ xa vọng tới, mấy phút sau thì vị cứu tinh của tôi xuất hiện.
Anh ta là một người Mông, trạc khoảng 24 tuổi, mặc áo sơ mi trắng bỏ trong quần, đi giày tây, phía sau buộc một chiếc cặp trông rõ ra dáng một cán bộ, đi một chiếc Win Tàu.
Anh ta là một người Mông, trạc khoảng 24 tuổi, mặc áo sơ mi trắng bỏ trong quần, đi giày tây, phía sau buộc một chiếc cặp trông rõ ra dáng một cán bộ, đi một chiếc Win Tàu.
Lại nói về Win Tàu, đây là chiếc xe thống trị ở khu vực Tây Bắc, các bạn Kinh đi cào cào nhìn trai Mông đi Win Tàu thì thèm nhỏ dãi. Win Tàu vừa nhẹ, thấp lại khỏe, gầm cao, cũng được lắp lốp offroad chuyên nghiệp có thể đi tới mọi nơi, mọi tuyến đường. Lúc ở trên Chế Tạo, anh bạn Mông tôi gặp ở Tà Dông đèo một bao táo mèo nặng ít cũng phải 30kg mà đi vèo vèo xuống Mù Căng Chải, anh bạn Mông mà tôi gặp ở đây, về sau ngồi bảo tôi: "thôi anh cố sắm lấy cái Win Thái mà đi cho nhàn, đi cái xe to này vất vả lắm" thế mới đau chứ.
Quay trở lại chuyện của tôi, thấy anh Mông kia đi đến tôi mừng quá, chào hỏi bắt tay bắt chân và nhờ anh ta đẩy xe qua đây giúp. Anh ta nhiệt tình bảo tôi: "Anh cứ đợi ở đây, để em cho xe em qua trước rồi quay lại đẩy xe cho anh". Thế rồi cậu ta phóng chiếc Win Tàu vào giữa đống bùn, bánh sau gặp bùn ngoáy bên nọ rồi ngoáy bên kia khiến xe anh ta loạng choạng, bánh sau bị trượt quay tít thò lò. Tôi chạy tới bảo anh ta để tôi đẩy cho, anh ta xua tay "không cần đâu" rồi lại tiếp tục kéo ga, xe lại chồm lên giãy đành đạch nhưng rồi cũng qua được đống bùn đất, siêu thật.
Quay trở lại chuyện của tôi, thấy anh Mông kia đi đến tôi mừng quá, chào hỏi bắt tay bắt chân và nhờ anh ta đẩy xe qua đây giúp. Anh ta nhiệt tình bảo tôi: "Anh cứ đợi ở đây, để em cho xe em qua trước rồi quay lại đẩy xe cho anh". Thế rồi cậu ta phóng chiếc Win Tàu vào giữa đống bùn, bánh sau gặp bùn ngoáy bên nọ rồi ngoáy bên kia khiến xe anh ta loạng choạng, bánh sau bị trượt quay tít thò lò. Tôi chạy tới bảo anh ta để tôi đẩy cho, anh ta xua tay "không cần đâu" rồi lại tiếp tục kéo ga, xe lại chồm lên giãy đành đạch nhưng rồi cũng qua được đống bùn đất, siêu thật.
Đưa được con Win Tàu qua đống bùn đất xong, anh bạn Mông lại dựng xe và quay lại chỗ tôi. Hai anh em hì hục, tôi thì giữ tay lái và kéo ga, anh ta thì đẩy phía sau, trượt lên trượt xuống rồi cũng đưa được chiếc DR650 sang bên kia đống bùn đất.
Dựng được xe xong, tôi với anh chàng Mông mới ngồi nghỉ ngơi nói chuyện làm quen. Tôi móc nốt lon cà phê đen duy nhất ra để hai anh em cùng uống giải khát.
Dựng được xe xong, tôi với anh chàng Mông mới ngồi nghỉ ngơi nói chuyện làm quen. Tôi móc nốt lon cà phê đen duy nhất ra để hai anh em cùng uống giải khát.
Anh bạn Mông này tên là Trăng A Chư, nhà ở Làng Nhì (thế mới may chứ) là bí thư đoàn của thôn. Hôm nay anh ta vừa đi lên huyện làm lễ xuất quân cho các bạn đi nghĩa vụ quân sự đợt này. Anh ta bảo đã nhìn thấy tôi từ lúc tôi đang trên đường ở Trạm Tấu, không ngờ lại gặp ở đây. A Chư bảo tôi đường từ đây về Làng Nhì khó đi lắm, anh mà đi một mình với cái xe to như thế này thì vất vả lắm, thôi tối nay về nhà em ngủ rồi mai hẵng đi Phình Hồ. Tôi trong bụng mừng thầm vì yên tâm đã có người hộ tống mình về tới Làng Nhì rồi, lại có chỗ ăn chỗ ngủ nữa nhưng bên ngoài vẫn cứ bảo A Chư là ừ để tới Làng Nhì xem thế nào đã vì anh đã hẹn với gia đình tối nay về nhà rồi.
Chuyện trò tán phét một lúc thì tôi với A chư tiếp tục lên đường về Làng Nhì.
Quả đúng như tôi dự đoán, do ảnh hưởng của cơn bão số 3 vừa rồi, mưa lũ đã làm lở loét hết con đường vào Làng Nhì, xe của tôi hì hục bò qua từng con dốc, từng khúc ngoặt, chỗ nào khó quá thì hai anh em lại nhẩy xuống đẩy xe qua.
Tôi vừa đi mà vừa run vì nhiều chỗ, mép đường đã bị khoét thành hàm ếch ở phía dưới, có thể sụt xuống bất cứ lúc nào, nhìn đã thấy cả vết nứt. Nếu chẳng may đi xe nặng đè lên đó mà nó lở xuống thì cứ gọi là rơi tụt một phát hơn 100m.
Tôi mải miết đi đằng sau A Chư, anh ta quen đường chạy thoăn thoắt len lỏi qua từng tảng đá, từng vũng bùn, về số vê côn ầm ầm leo dốc khiến tôi căng hết cả người ra chạy theo, chẳng dám nghĩ tới chuyện dừng lại chụp ảnh nữa. Lốp sau có vẻ đã rất trơn rồi cứ nhảy tưng tưng trên mặt đá rất khó điều khiển, tôi cứ mặc kệ phóng tiếp vì yên tâm là nếu ngã thì đã có người đỡ dậy.
Chạy được một đoạn dài thì con đường đột nhiên rộng ra và khá phẳng phiu.
Phía trước lại có một cái cổng gỗ giống cái cổng ở bản Tà Dông nhưng to hơn rất nhiều, tôi chạy lên trước, dừng xe xuống mở cổng. hóa ra là phải đẩy từng cây gỗ sang một bên cho vừa lối đi. Tôi cho xe đi qua trước, A Chư đi sau đóng cổng cẩn thận rồi mới lên xe đi tiếp.
Lúc này đã gần 5h chiều, sương đã bắt đầu xuống, mặt trời đã khuất hẳn sau những dãy núi.
Con đường đi Làng Nhì vẫn ngoằn ngoèo theo sườn núi rồi biến mất vào trong làn sương chiều.
Đi thêm một lúc nữa thì trước mắt tôi, một góc núi đã chảy xuống thành một bãi bùn lầy giữa đường, kết quả của một trận lũ ống cách đây ít hôm. nước vẫn còn róc rách chảy xung quanh, còn được khoảng 40cm đường có thể đặt được bánh xe nhưng nhão nhoét và rất trơn.
A Chư lại chồm xe sang trước rồi quay lại hỗ trợ tôi đi qua bãi bùn, rất may là lúc đó phấn khởi thế nào tôi lại tự đi xe qua được, nếu ngã ở đây thì cứ gọi là bê bết từ đầu tới chân.
Qua được chỗ đường sạt, đi một đoạn nữa lại leo lên một con dốc dài khủng khiếp lổn nhổn đá, tôi không giám dừng lại để chụp anh vì dừng lại là ngã ngay mà tôi rất sợ ngã ở giữa dốc vì sẽ bị trượt xuống dưới và nguy hiểm.
Mãi rồi cũng lên được đến đỉnh dốc, đánh liều dừng lại chụp 1 bức ảnh.
Mãi rồi cũng lên được đến đỉnh dốc, đánh liều dừng lại chụp 1 bức ảnh.
Sau đó tôi lên xe đi tiếp, đến giữa dốc thì nước ở khe bắt đầu chảy tràn ra giữa đường, lòng đường lổn nhổn đá và đầy nước như dưới lòng suối, những hòn đá thì mọc rêu xanh rì và trơn thôi rồi.
Và rồi Oạch, Rầm một cái bánh trước xe tôi văng sang một bên và cả người lẫn xe đổ ra giữa đường. Cũng may hai bên đều là vách núi nên không có gì nguy hiểm.
Lúc tôi dừng lại chụp ảnh thì A Chư đã chạy vọt lên phía trước, không hiểu sao cậu ta phóng ào qua chỗ suối cạn này mà không gặp vấn đề gì rồi biến mất hút phía chân dốc. Tôi gọi mãi mà chẳng thấy cậu ta quay lại, chắc phóng nhanh quá không nghe thấy gì. Tôi quay lại với chiếc xe, cố gắng nhấc nó lên nhưng vô hiệu. Tôi vận dụng đủ mọi phương pháp nâng xe đã được biết để cố nâng xe dậy nhưng chỉ nâng được đến ngang đầu gối là chịu không đẩy xe lên được vì đường vừa dốc, vừa trơn, không có chỗ để đứng. Tôi thở hồng hộc bất lực đứng nhìn chiếc xe nằm chình ình giữa đường hi vọng A Chư không thấy tôi sẽ quay lại tìm.
Phải đến gần 5 phút sau, tôi mới thấy A Chư hớt hơ hớt hải phóng ngược xe lại tìm tôi. Mừng quá, tôi và A Chư cùng nâng chiếc xe dậy, nghỉ một lúc rồi lại nổ máy tiếp tục lên đường.
Phải đến gần 5 phút sau, tôi mới thấy A Chư hớt hơ hớt hải phóng ngược xe lại tìm tôi. Mừng quá, tôi và A Chư cùng nâng chiếc xe dậy, nghỉ một lúc rồi lại nổ máy tiếp tục lên đường.
Chạy thêm một đoạn nữa, lại leo lên một con dốc dựng đựng rồi lại tụt xuống thăm thẳm, A Chư ra hiệu cho tôi là đã sắp tới Làng Nhì.
Đường vào Làng Nhì đây rồi (ảnh chụp phía sau lưng), phía dưới là rừng xanh bạt ngàn rất đẹp.
Đường vào Làng Nhì đây rồi (ảnh chụp phía sau lưng), phía dưới là rừng xanh bạt ngàn rất đẹp.
Rừng rậm bạt ngàn.
Phía dưới dốc là Làng Nhì, thấp thoáng những ngôi nhà bằng gỗ pơ mu.
Con dốc này ở vị trí rất cao so với trung tâm Làng Nhì.
Nhà A Chư nằm ở ngay đầu bản. Nhìn cái dốc để lên nhà cậu ta mà phát khiếp. Có cho tôi vài triệu tôi cũng không dám phi xe lên đó. Vậy mà nhoắng một cái A Chư đã phi con Win Tàu lên nhà ầm ầm.
Say rượu mà phóng xe lên đây thì ngã tan xác, sợ nhất là chỗ cua gấp ở đỉnh dốc.
Tôi đành bảo với A Chư, thôi xe anh để dưới đường cũng được, không mất trộm đâu mà sợ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét