Thứ Tư, 1 tháng 12, 2010

Ngất ngây Chế Tạo - Trạm Tấu - Làng Nhì phần 3

Leo mãi rồi cũng lên đến đỉnh dốc, trời quang hẳn và mưa cũng tạnh. Tôi nghe thấy tiếng người cười nói vẳng vẳng phía trước, có giọng nói nghe rất quen, không lẽ...
Thì ra là có 4 anh cao bồi đang chổng mông thay săm cho một chiếc xe.


Xung quanh là 4 chiếc Suzuki Djebel xếp thành hai hàng lấm bê lấm bết bùn đất.


Anh chàng cao bồi tên là Tùng tay đeo găng đang nghiến răng nghiến lợi hổn hển móc lốp, một bác ngồi bên cạnh tên là Tấn thì cổ vũ "cố lên cố lên sắp ra rồi" 2 bác còn lại thì gồng mình giữ chặt chiếc bánh xe để tay Tùng kia làm việc.


4 anh cao bồi loay hoay một hồi thì cũng xong việc, thu dọn đồ đạc uống nước và chuẩn bị lên đường tiếp.


Tôi cũng tranh thủ hỏi han, thì ra đội mấy anh cao bồi này có 9 xe tất cả, toàn những cao thủ võ lâm đã từng ngang dọc hết Mông Cổ lại đến Tây Tạng, Tam Giác Vàng, rừng núi Tây Bắc các anh ấy thuộc như lòng bàn tay, ở đâu có cái gì ngon, cái gì đẹp đều biết hết. Đội cao bồi này đi tàu lên Lào Cai, sau đó đi tắt qua Nậm Kang, Nậm Mười về đường 279, vượt đèo Khau Cọ về đến Than Uyên. Sáng nay đội từ Than Uyên tới Mù Căng Chải và đi Chế Tạo, định bụng cũng xuyên Chế Tạo sang Mường La giống tôi. Vì rằng vừa đi đường vừa ngâm thơ ngắm cảnh lại bị hỏng xe giữa đường nên giờ mới mò tới đây (13h30).

Đúng là dân Pro có khác, mang nhiều đồ thế không biết.


Tôi liếc qua GPS thì thấy đã quá 2h chiều và hiện đang ở độ cao 2.010m. Thôi phải khẩn trương lên đường thôi.


Thực ra tôi mới để ý tới Chế Tạo từ tầm này năm ngoái, lần đó tôi đi hành xác ở Nhĩ Cù San với bọn Hùng Sài Gòn, Hoàng Bin và Thịnh Rồ. Lúc về, bọn chúng lên cơn điên định đi về đường Mường La qua Chế Tạo giữa trời mưa tầm tã. Cũng may bị tôi chửi té tát nên mới thôi ý định điên rồ đó. Sau đợt đó tôi đi A Pa Chải với 1 đám cao bồi lên làm loạn cả Tả Kho Khừ trong ngày tết của người Hà Nhì, đêm hôm đó bọn Kinh lên còn đông hơn cả người Hà Nhì, say rượu rồi múa xòe hò hét đến nửa đêm. Cũng có cái hay là đêm đó tôi mới biết múa xòe nó phê như thế nào. Nhưng sau lần đó tôi quyết định sẽ không đi theo kiểu bầy đàn nữa mà đi một mình cho sướng, tự do tự tại muốn dừng đâu thì dừng muốn ăn đâu thì ăn muốn ngủ đâu thì ngủ. Được cái bà con vùng cao rất tốt tính và hiếu khách, luôn giúp tôi dựng xe khi ngã, cho ăn, cho uống và cho ngủ nhờ nên tôi chưa gặp vấn đề gì khi đi một mình bao giờ.
Quay lại với đám cao bồi tôi gặp trên đỉnh Chế Tạo, khi cả đám bắt đầu lên đường thì tôi cũng nổ máy và chạy lên trước, hẹn gặp nhau ở Trung tâm xã Chế Tạo rồi sẽ cùng tìm đường sang Mường La. Vì tính không thích đi dễu dện thành 1 đoàn nên tôi chạy vọt đi, không lại làm cản đường của 4 anh cao bồi.

Đường lên Chế Tạo thực ra khá là rộng, khoảng trên 8m, tuy nhiên thông thường chỉ đặt bánh xe được trong khoảng 60cm. Cũng có người có ý định vác xe 4W lên đây offroad nhưng tôi khuyên là nên tháo sẵn cửa xe để khi xe trượt xuống vực còn nhảy ra được.

Con đường này mà dính 1 trận mưa thì chỉ chỉ có nước vứt xe lại đi bộ vào bản chơi 1 tuần rồi tính.


Đi tiếp một đoạn nữa thì tự nhiên thấy đường bé lại, chỉ còn độ hơn 1m, cây cối um tùm, có lẽ đã đi vào gần vùng lõi của rừng.

Đường thì dốc lên dốc xuống và trơn tuồn tuột, quanh co.


Cuối con dốc trơn tuột là một cây cầu gỗ, nếu phi quá đà chắc sẽ bay qua thành cầu mà rơi xuống suối mất.


Lòng suối cũng khá là sâu, toàn đá to tướng và nước trôi ầm ầm.


Nào phi qua cầu thôi.


Cái khe suối này trông thế chứ mưa to là chết người như chơi, độ dốc lớn, nước chảy siết sẽ cuốn phăng mọi thứ.


Chạy tiếp một đoạn thì tôi gặp một cái cổng bằng cây gỗ.


Cái cổng này chắc để ngăn không cho trâu và ngựa đi ra ngoài. Tôi loay hoay một hồi không biết phải mở ra thế nào. mãi sau mới phát hiện ra nó là cái cổng trượt, đẩy sang một bên là đi qua được.

Lại tiếp tục leo con đường đất bé tý tẹo.


Cây cối um tùm sướng không chịu được.


Mọi người nhiều khi cứ đặt câu hỏi là tại sao dân Phượt cứ thích rúc vào những chỗ xa xôi, hiểm trở để làm gì. Phải chăng đi để thể hiện khả năng của mình, đi để chụp vài tấm ảnh đánh dấu mình đã đến nơi đây giống như Tôn Ngộ Không. Thực ra thì không phải vậy. Nếu bạn đi nhiều, bạn sẽ thấy một thực tế là càng những chỗ nào đường sá tốt, cuộc sống được hiện đại hóa là những chỗ đó sẽ mất dần đi bản sắc văn hóa. Cùng là người Mông nếu so sánh giữa người Mông ở bản Lao Sang trên Hà Giang và người Mông ở Tú Lệ thì thấy khác nhau một trời một vực. Đi tới những vùng đất xa xôi và lạc hậu ta như tìm thấy quá khứ của chính mình. Càng gần đường cái thì bản sắc văn hóa càng mai một và mức độ bị ô nhiễm văn hóa càng cao, ngoài ra môi trường cũng không còn giữ gìn được những nét hoang sơ, thiên nhiên bị tàn phá. Thế cho nên càng ngày những địa điểm cho dân Phượt khám phá càng ít đi do quá trình đô thị hóa, rồi xây thủy điện, khai thác khoáng sản, do vậy tranh thủ mà đi càng nhiều càng tốt, càng sớm càng tốt các bạn ạ.

Đi một đoạn nữa thì tôi lại gặp một cái cổng gỗ nữa, lần này đã quen, xuống xe mở cổng, đi qua rồi lại xuống xe, đóng cổng rồi đi tiếp.


Lại một con dốc trơn tuột và cây cầu thứ 2.


Rồi cây cầu thứ 3.


Đường đi qua một cái thác xinh xinh rất đẹp.


Phía dưới là suối sâu hun hút.


Với mật độ suối dày đặc như thế này đủ thấy là con đường này sẽ cực kỳ nguy hiểm mỗi khi trời mưa. Nhìn lòng suối dốc thế kia mà trôi xuống thì vài ngày mới tìm thấy xác. Thế mới biết người dân sống ở đây giỏi mức độ nào, hòa nhập được với thiên nhiên mà sống hết đời này đến đời khác.


1 nhận xét:

  1. Cám ơn bạn đã cho chúng tôi thưỡng thức bao cảng đẹp QH VN thân yêu.

    Trả lờiXóa