Ở đây có một rừng cây rất đặc biệt, thân thẳng, tán lá tròn xoe rất đẹp, không biết là loại cây gì?
Nẻo đường trong mơ!
Thực sự ngất ngây trong buổi chiều tà.
Nẻo đường trong mơ!
Thực sự ngất ngây trong buổi chiều tà.
Lại đường trong đá.
Tới một thị trấn nhỏ xinh nằm giữa thung lũng, bên kia có một con đường nhỏ xíu vắt ngang núi.
Những quả núi mâm xôi vô cùng đặc trưng của Cao Bằng và nương ngô xanh ngắt.
Rẽ phải vào Tổng Cọt nào.
Chợ Tổng Cọt vắng tanh chẳng còn ai, có một cây sung đại thụ đứng sừng sững giữa chợ.
Tới một thị trấn nhỏ xinh nằm giữa thung lũng, bên kia có một con đường nhỏ xíu vắt ngang núi.
Những quả núi mâm xôi vô cùng đặc trưng của Cao Bằng và nương ngô xanh ngắt.
Rẽ phải vào Tổng Cọt nào.
Chợ Tổng Cọt vắng tanh chẳng còn ai, có một cây sung đại thụ đứng sừng sững giữa chợ.
Qua thị trấn là con đường thẳng tắp chạy dọc thung lũng.
Hình như ở đây có một mạch nước ngầm, bà con túm tụm tắm giặt rất đông.
Một tảng đá có hình dáng như một chú chó đang nằm.
Hình như ở đây có một mạch nước ngầm, bà con túm tụm tắm giặt rất đông.
Một tảng đá có hình dáng như một chú chó đang nằm.
Còn cách thị trấn Trà Lĩnh 8km
Mặt trời đã bắt đầu khuất sau những dãy núi.
6h25 chiều thì chúng tôi tới thị trấn Trà Lĩnh.
Tiếp tục đi khẩn trương để tới thị trấn Trùng Khánh kẻo muộn.
Mặt trời đã bắt đầu khuất sau những dãy núi.
6h25 chiều thì chúng tôi tới thị trấn Trà Lĩnh.
Tiếp tục đi khẩn trương để tới thị trấn Trùng Khánh kẻo muộn.
Từ Trà Lĩnh về tới Trùng Khánh còn khoảng 27km nữa và đường rất xấu, trời lại bắt đầu tối.
Tuy nhiên thì với xe cào cào đường như vậy đi mới thích.
Qua một con suối, cầu đã sập từ bao giờ.
Người ta làm một cái ngầm bê tông để qua suối.
Ba con cào cào phóng hết tốc lực đến 7h30 thì tới thị trấn Trùng Khánh. Cả thị trấn đang bị đào be bét để làm đường, bụi bẩn mù mịt, tối om. Hỏi han mãi tôi mới mò vào được một cái khách sạn khá to, cả hội vào cất đồ, nghỉ ngơi và ăn tối luôn ở khách sạn. Sáng hôm sau, chúng tôi sẽ đi thác Bản Giốc rồi thẳng tiến về Hà Nội luôn.
Tuy nhiên thì với xe cào cào đường như vậy đi mới thích.
Qua một con suối, cầu đã sập từ bao giờ.
Người ta làm một cái ngầm bê tông để qua suối.
Ba con cào cào phóng hết tốc lực đến 7h30 thì tới thị trấn Trùng Khánh. Cả thị trấn đang bị đào be bét để làm đường, bụi bẩn mù mịt, tối om. Hỏi han mãi tôi mới mò vào được một cái khách sạn khá to, cả hội vào cất đồ, nghỉ ngơi và ăn tối luôn ở khách sạn. Sáng hôm sau, chúng tôi sẽ đi thác Bản Giốc rồi thẳng tiến về Hà Nội luôn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét