Chủ Nhật, 3 tháng 4, 2011

Khám phá Pờ Ly Ngài, Nàng Đôn phần 5

Lại nói chuyện đang đang lang thang trước vườn dong riềng chưa biết kiếm chỗ nào ngủ cho đêm nay thì có một bác Mông vác một cây gỗ vừa to vừa dài đi tới. Tôi liền chạy lại hỏi thăm. Kể cũng hơi vô duyên, bác ta vai vẫn vác cây gỗ rất nặng, miệng thì trả lời tôi, tôi thì lại muốn hỏi nhiều. Rất may hóa ra cái nhà có vườn dong riềng trước cửa chính là nhà bác ta, đợi bác ném cây gỗ vào góc sân xong, tôi mới hỏi xin gửi nhờ ít đồ để đi lên núi và hỏi bác ấy xem có chỗ nào ngủ nhờ được không. Bác Mông này nhỏ nhẹ gật đầu mời chúng tôi vào nhà rồi bảo tối nay các anh ngủ lại ở đây cũng được. Chúng tôi mừng quá, thế là yên tâm có chỗ tá túc đêm nay rồi.
Hai anh em cởi đồ trên xe mang vào nhà, bác Mông kia vồn vã chỉ cho chúng tôi chỗ cất đồ và nghỉ đêm. Thật bất ngờ, bác ấy dành cho hai chúng tôi căn buồng ở góc nhà, vốn chỉ dành cho các đôi vợ chồng, là chỗ rất riêng tư của người dân tộc chứ không phải cái phản ở góc nhà vốn luôn để dùng cho khách. Thật là một người tốt hiếm có.
Bác Mông mời tôi tới bếp lửa cùng ngồi uống nước, trong nhà, người phụ nữ lúc trước tôi gặp đang ngồi với một cô gái còn rất trẻ, họ đang cho sắn cắt khúc vào nồi xào lên để ăn trưa. Ngồi nói chuyện, tôi mới biết bác Mông này tên là Giàng Seo Chính, năm nay mới hơn 40 tuổi nên tôi gọi bác ấy bằng anh, cô gái trẻ này là con dâu của bác. Bản này gọi là bản Pá, đây là bản cao nhất trên đỉnh núi này, đi sâu vào nữa không có người ở. Thấy chúng tôi vào, vợ bác Chính đổ thêm sắn vào xào để cho chúng tôi cùng ăn. Trong lúc chờ đợi, tên Hoangnguyen lôi ra mấy con mực khô nướng lên uống rượu.


Tên Hoangnguyen này lần đầu được vào ở nhà người dân tộc, ngồi quây quần bên bếp lửa có vẻ rất khoái chí.


Ở đây chưa ai được ăn mực khô nướng bao giờ cả, họ cũng không biết là con gì, cá ở đây chủ yếu là cá khô mang từ dưới xuôi lên. Bác Chính và vợ có vẻ khoái món mực nướng, cô con dâu thì ăn thử một miếng rồi không ăn nữa, chắc là không hợp khẩu vị. Phụ nữ Mông ở bản này khác hẳn với những nơi mà tôi đã từng đến. Họ có vẻ bạo dạn và khôn khéo hơn ở nơi khác. Đa số nói được tiếng Kinh, không nhiều nhưng có thể giao tiếp được không như phụ nữ Mông ở Đồng Văn, Làng Nhì, Pa Cư Sáng hoàn toàn không biết tiếng Kinh và sống rất khép kín. Cô con dâu bác Chính khá xinh và vui tính. Cô ta cứ ngồi ngắm tên Hoangnguyen mà cười khúc khích, hoangnguyen thì chạy lăng xăng trong nhà, một lúc lại đập đầu đánh cốp vào gác bếp khiến cô ta lăn ra cười ngả nghiêng.


Nấu nướng một lúc, tay cô ta quệt đầy bồ hóng lên mặt mà không biết trông như chúng tôi đánh tú bôi râu ngày xưa nhìn rất đáng yêu, trông như nàng lọ lem vậy.
  

Ngồi một lúc thì có thêm mấy người nữa lục tục về, đó là anh rể, con trai và cháu anh Chính đi nương về.

Chân dung anh Giàng Seo Chính.


Ngồi phía sau là anh rể của anh Chính.

Căn buồng nhỏ mà anh chính dành cho tôi và hoangnguyen ngủ đêm nay, nó thường là chỗ ngủ của đôi vợ chồng và chỗ cất giữ những tài sản giá trị của gia đình.


Căn buồng rất nhỏ và đơn sơ, vách nứa đầy khe hở, gió vi vu luồn qua.


Còn đây là cái phản dành cho khách mà mọi khi tôi vẫn leo lên đó ngủ.


Bên cạnh là đống vỏ cây gì đó mà tôi hỏi thì anh Chính bảo là vỏ khoai, ăn được và chuẩn bị mang đi chợ bán.  

Ngồi bên bếp lửa một lúc thì cơm đã xong, có món cải xào, sắn xào và mốn ruốc bông của tên hoangnguyen mang theo.

Xới cơm.


Mọi người quây quần quanh mâm cơm.


Một điều đặc biệt là anh Chính hình như không hay uống rượu. Thường là người Mông ai cũng hay rượu cả, nhà nào cũng tự nấu rượu để uống. Tôi hỏi anh Chính nhà có rượu không, anh trả lời là không có, thế là tôi nhờ anh cu cháu anh Chính chạy đi mua 2 chai rượu về uống. Rượu thóc ở đây uống cũng được, hơi nhẹ một chút nhưng khá ngọt và thơm.


Món rau cải ở đây ăn khá ngon, vừa ngọt, vừa ngăm ngăm đắng. Món sắn xào thì ngon tuyệt, sắn dẻo cắt khúc, cho vào đun với một ít nước cho tới khi cạn, sau đó cho mỡ vào xào cùng gia vị, ăn rất dẻo, ngọt và thơm, tôi và hoangnguyen khoái quá mỗi tên làm 4 - 5 miếng căng cả bụng. Ở đây cũng chưa ai được ăn ruốc bông, họ hỏi tôi cái này làm bằng cái gì, ăn gật gù có vẻ thích.
Vừa ăn vừa ngắm mây bay vào nhà qua khung cửa rất là thích, cảm giác chỉ có ở những vùng núi cao như thế này.


Ăn cơm xong, mọi người lại ra ngồi quanh bếp lửa uống trà, một loại trà do người Mông ở đây tự trồng. Trà khô trước khi uống được hơ cạnh bếp lửa rồi bỏ vào ấm nước sôi, đợi ngấm rồi rót ra bát uống.


Uống nước xong xuôi đã là 1h chiều, chúng tôi xin phép mọi người lên đường để lên đỉnh núi Tây Côn Lĩnh này.




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét