Đi qua khỏi thị trấn Mù Căng chải một đoạn, chúng tôi tới một chiếc cầu treo để vào xã Tà Chơ. Tôi gọi Tonny Trí phi lên đó chơi.
Bên kia cầu treo là con đường đất bé tý tẹo dẫn lên đỉnh núi.
Off road thế này mới phê chứ.
Dốc dựng ngược và cua rất gấp, tôi bị mất đà, chết máy trên dốc, tý nữa thì ngã. Nổ máy, kéo ga mà lốp xe cứ quay tít, không lên nổi, đành phải hô Tonny Trí chạy tới đẩy lên.
Tonny Trí đang tác nghiệp bằng mũ bảo hiểm.
Con đường bé tý teo, tôi phải thót bụng lại thì mới đi lọt qua. Gầy như Tonny Trí đâm lại lợi.
Thưở còn thơ ngày hai buổi đến trường
Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ
”Ai bảo chăn trâu là khổ”
Tôi mơ màng như chim hót trên cao
Thế này thì về sao nổi đây?
Hai thằng đỗ xe chụp ảnh tắc hết cả đường.
Phi tiếp lên một con dốc cao chót vót, nhìn xuống này.
Và nhìn lên.
Nhìn sang bên phải.
Ngày hôm nay có lẽ là ngày đẹp nhất ở Mù Căng Chải này, lúa chín đúng tầm, trời nắng dịu, không khí trong suốt. Chỉ vài ngày nữa là cả cánh đồng này sẽ gặt hết.
Một chiếc Win Tàu lắp lốp gai vuông, nhà vô địch trên những con đường off road kiểu như thế này.
Robot trái cây tiếp tục tác nghiệp bằng chiếc mũ bảo hiểm của anh.
Bắn một phát 35mm xem nào.
Tonny Trí ơi bắn anh phát nào.
Tôi rất thích cái mầu nhạt nhòa của phim 35mm.
Bạc phếch như trên những tờ họa báo xưa.
Vì nhìn bằng mắt thường, nó cũng bạc phếch như thế.
Chưa chuyến nào chụp ảnh tự sướng nhiều như chuyến này. Sinh nhật lần thứ 35 cơ mà.
Bắn thoải mái đi Trí ơi.
Vì đời là mong manh cơn mơ quá dài
Phong cảnh quá đẹp,nên thơ và hữu tình.
Trả lờiXóaCảm ơn các bạn đã sưu tập và post lên mạng cho mọi người xem.